*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Vũ Vân Hân trở lại tiểu khu thì cứ cảm giác hơi kỳ lạ.

Trước kia lúc cô về, sân bóng trước cửa nhà lúc nào cũng phát ra tiếng nhạc vui vẻ như trên quảng trường, hiện tại chẳng những không có nhạc, ngay cả mấy bác gái hay nhảy múa cũng không thấy đâu.

Chỉ thấy mấy người đàn ông cao lớn mặc âu phục quen thuộc đứng trong phòng bảo vệ. “Cô Vũ?”

Có một ông chủ bảo vệ cầm điếu thuốc thầy cô từ trên xe bước xuống liền nói: “Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tôi đấy!".

“Vì sao thế ạ?”

“Chủ thuê nhà đột nhiên đổi một đội vệ sĩ chuyên nghiệp lắm, không cần chúng tôi nữa! Cho nên tôi cũng xin nghỉ hưu sớm luôn”

Từ trước đến ngay chú bảo vệ chưa từng để Vũ Vân Hân vào mắt, nhưng sau khi nhìn thấy tấm poster ngày hôm đó thì ánh mắt nhìn cô luôn rất lạ.

"Sau này không ai nói mấy chuyện linh tinh về cô nữa, chắc vui lắm nhỉ!” Ông chú bảo vệ cười cười, thảnh thơi hút một hơi thuốc: “Con gái ấy à, đừng có sống kiểu ăn chơi sa đọa như vậy nữa, không có ý nghĩa đâu! Đến già lại cảm thấy vừa bẩn thỉu vừa dơ dáy, cũng rất mất mặt”

Ông lão chết tiệt, sắp đi đến nơi rồi còn không quên nói móc cô. Vũ Vân Hân đến cuối vẫn không hiểu một người mẹ đơn thân chưa lập gia đình như cô rốt cuộc đã chọc phải người nào?

Tự dựa vào bản thân mình để nuôi con, công việc cũng cực kỳ đứng đắn, không ăn trộm không ăn cướp, cũng chẳng gây phiền phức cho người nào, không phạm pháp, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì chứ?

Cho dù cả cuộc đời của cô đều sai, thì cũng chẳng liên quan mống gì đến những người này.

“Bây giờ có thể lừa gạt đợc mấy chiếc xe sang để lại một chút, nhưng tiểu tam vẫn mãi là tiểu tam mà thôi, dù so thể nào đi nữa cũng không thể bằng người vợ chính thất được, cô đừng lãng phí thời gian nữa, tìm đại một người đàn ông rồi gả đi!” Ông chú bảo vệ lại tiếp tục phát ra những lời khó nghe.

Vũ Vân Hân nhịn không được cười lạnh: “Miệng chú để tiện như thế mà còn khuyên người ta, chú không sợ vợ con mình không muốn mình nữa à?”.

“Đàn ông làm chuyện ấy bên ngoài...là chuyện bình thường, hiểu không? Đàn ông đã kết hôn có thể ở bên ngoài... Đó là chuyện của đàn ông, vợ và con tôi căn bản không dám nói tôi đâu! Tôi mới là chủ của cái gia đình kia!”

Vũ Vân Hân cũng nhất thời trầm mặc.

Bây giờ cô cảm thấy thật sự rất đáng buồn, tư tưởng và quan niệm của một người dân nhỏ bé lại có thể phản ánh rất rõ quan điểm của cả xã hội.

Những người có suy nghĩ bất đồng, nói nhiều cũng rất mệt mỏi.

“Mấy người phụ nữ như các cô nên an phận thủ thường ở nhà cho yên ổn đi! Làm vậy đàn ông mới thích được! Khó trách, cô đến tuổi này rồi mà không có ai lấy”.

"Tôi còn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao phải được người khác yêu thích thì mới sống tốt được? Thật xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn sống cho mình thôi!” Vũ Vân Hân lạnh lùng nâng mặt, vô cùng thẳng thắn hùng hồn nói: “Vũ Vân Hân tôi, một khi kết hôn nhất định sẽ

mời chú, thậm chí tôi còn nói to cho chú biết phụ nữ trên đời này không phải chỉ sống vì đàn ông, cũng không phải chỉ vì muốn gả cho người đàn ông tốt đâu, chỉ cần một người chồng có thể tôn trọng tài năng của cô ấy mà thôi”.

“Ha ha! Tốt lắm. Tôi cũng muốn xem có người đàn ông nào muốn loại hàng như cô không đấy! Bản muốn chết” Khóe miệng bảo vệ hiện lên một nụ cười khinh thường, cầm điếu thuốc kiêu ngạo đi vào phòng an ninh.



"Tắc!”.

Ánh đèn đột nhiên sáng lên.

Là một chiếc đèn pha lê xa hoa đẹp đẽ, kiểu dáng hơi cổ điển thắp sáng cả toàn bộ thang lầu trước nó.

Chiếc cầu thang cũ nát đã được người ta sửa lại, tay vịn của lan can một bên cũng được thay mới, là lan can cao cấp được chế tạo từ gỗ lim rất đắt tiền, vừa thoải mái lại rất bóng loáng, nhìn có vẻ vô cùng vững vàng, làm cho người ta có loại cảm giác cực kỳ an toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play