*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chị, cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Giúp hộ giúp hộ?” Dáng vẻ  m Nguyệt giả vời đáng thương, hai tay xoa xoa: “Một đoạn đường thôi được không? Trường học cách đây rất xa”

Mục Lâm Kiên đi qua nhìn thấy Vũ Vân Hân ngồi ở trong xe.

Âm Nguyệt chú ý đến anh ánh mắt nhìn qua: “Nếu như chị không đưa, tôi liền không đi nữa”

Cô ta chính là muốn Vũ Vân Hân khó chịu trước mặt Mục Lâm Kiên.

“Cầm lấy gọi xe!” Vũ Vân Hân rút từ trong túi áo ra 300 nghìn kéo cô ta đến bên hành lang, sau khi nhét tiền cho  m Nguyệt, lên xe, giẫm chân ga trực tiếp lái từ bên cạnh  m Nguyệt đi.

Muốn lên xe của cô, không có cửa!

“A!” Một tiếng hét, vang vọng ở bãi đỗ xe.

Sau khi Vũ Vân Hân nhìn qua kính thì thấy  m Nguyệt ngã ở trên sàn.

“Đau quá!” Biểu tình  m Nguyệt đau khổ, nhìn mắt cá chân của mình, vừa động nhẹ thì dáng vẻ giống như rất đau.



Bật đèn xe lên, vừa hay chiếu rọi trên cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô ta.

Nhìn qua cửa kính của xe, cô ta chú ý đến Mục Lâm Kiên ngồi đằng sau ghế lái đang nhìn về hướng của cô ta.

Cô ta biết điều quay mặt qua nhìn vào trong xe.

Ánh mắt đúng lúc đối diện ánh mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên.

Cường thế uy nghiêm đó giống như tôn vương, cao không với được, nhưng khiến cô ta vừa nhìn liền yêu.

Cả người loạng choạng ngã đến trên xe của Mục Lâm Kiên.

Âm Nguyệt sợ hãi không yên, nhanh chóng xin lỗi, dùng ống tay áo mạnh mẽ lau chùi nơi cô ta chạm đến.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhíu chặt mày.

Đôi mắt lạnh lùng sâu xa kia càng lạnh lẽo, cảm giác được Mục Lâm Kiên nhìn hoá ra là kích thích như vậy.

Dù sao cô ta đã thành công gợi lên sự chú ý của người đàn ông này.

Lúc này ở cửa xe, Vũ Vân Hân nhìn một cảnh này cạn lời cười lạnh: “Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, thích trẻ tuổi xinh đẹp!”

Nói vậy, một nỗi buồn bực kèm theo lực chân hung ác giẫm ga, rất nhanh lại ra cửa lớn.

Âm Nguyệt nhìn thấy xe màu trắng ngoài cửa rời đi, ngay lúc đó vành mắt phiếm hồng, nước mắt từ khoé mắt nhỏ xuống, dáng vẻ lê hoa đái vũ, giương mắt nhìn Mục Lâm Kiên trong xe.

Dáng vẻ oan ức, bước chân chậm rãi rất nhiều.



Cô ta tự tin nhìn bản thân trước tủ kính thuỷ tinh, sáng mai đưa luận văn tốt nghiệp, cô ta sẽ chính thức ứng tuyển Tập đoàn Mục Lâm..

Những người đàn ông đã từng nhìn trúng chẳng qua đều là cỏ rác mà thôi.

Bây giờ cô ta chuẩn bị tốt nghiệp, chỉ có Mục Lâm Kiên xứng với thanh xuân, sắc đẹp, tài năng, điều kiện của cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play