*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta không chấp nhận nổi, nhưng đã sớm bị giày vò đến hấp hối.

Có tiếng giày cao gót vang lên ở cửa ra vào.

Âm Nguyệt đi sát ở phía sau Vũ Vân Hân, nhìn đường đi được trang hoàng lộng lẫy, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Mục Lâm Kiên đâu?”

Vũ Vân Hân nhìn về phía một nữ giúp việc.

Người quản gia mặc bộ lễ phục đi tới: “Mời cô đi bên này” “Ở đây đẹp quá, trông giống như trên phim truyền hình vậy”

Âm Nguyệt như được mở rộng tầm mắt.

Trong mắt cô, từ trước tới nay, Võ Hào Kiệt chính là quý công tử của giới thượng lưu!

Cô ta nhìn thấy Mục Lâm Kiên!

Cái dáng vẻ kiêu ngạo và hiên ngang đó giống như một vị vua, vênh váo, hung hăng, lạnh lùng quay lưng lại, bộ dáng màu đen kia trông vô cùng lạnh lùng, khó có thể tới gần.

Chỉ thấy quản gia bên người Mục Lâm Kiên, nhỏ giọng nhắc nhở, anh ta liền kiêu ngạo quay người lại.

Đôi giày da đen bóng đang dẫm mạnh vào mặt Võ Hào.

Kiệt.

Anh ta chính là người như vậy.

Người nào đụng vào người phụ nữ của mình, anh nhất định phải làm cho đối phương ngay cả nhân phẩm và nhân cách đều bị hủy hoại.

Âm Nguyệt nhìn thấy Võ Hào Kiệt người bê bết máu nằm ở trên sàn, hoảng hốt: “Tại sao anh ta lại ở đây?” Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nâng mí mắt lên, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng rơi vào trên người Vũ Vân Hân: “Muốn nhìn người yêu cũ sao?” “Thần kinh” Vũ Vân Hân lặng lẽ liếc mắt.

Cô đi đến trước mặt anh ta.

Hương thơm mê người trên cơ thể cô như đang cố ý khiêu khích anh.

Anh vui vẻ vén mái tóc dài của cô, thân mật ngửi nó rồi hôn lên.

Âm Nguyệt khiếp sợ nhìn khuôn mặt điển trai có thể khiến cho hàng nghìn cô gái bị mê hoặc.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy.

“Võ Hào Kiêt, hãy nói rõ quá khứ của tôi.” Vũ Vân Hân lấy tấm áp phích từ trong túi ra.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn chăm chằm, trong mắt anh, người phụ nữ này đang giở trò.

Biết bạn trai cũ bị bắt, còn cố ý chạy tới, cô nghĩ muốn nối lại tình duyên?

Mục Lâm Kiên ngang ngược đá mũi giày vào miệng Võ Hào Kiệt: “Muốn tới đây diễn kịch với anh? ”

Mùi ghen tuông nồng nặc.

“Đau lòng?”

Nói xong, Mục Lâm Kiên tú mày không nên ở lại trên thế ” Mục Lâm Kiên! Em chỉ muốn để cho anh ta làm sáng tỏ trong sạch của em, em cũng không phải là tới cứu anh ta!”

Mục Lâm Kiên cười lạnh, nhếch khóe miệng xấu xa, làm cho người ta ớn lạnh.

Anh không tin.

Anh vốn tính đa nghỉ, sao có thể tin tưởng cô chạy từ xa tới chỉ là muốn làm sáng tỏ những thứ không liên quan kia.

Vũ Vân Hân đưa tấm áp phích trước mặt Võ Hào Kiệt: “Anh nói đi! Là anh viết trên đó đúng không?” “Đúng”

Đến bây giờ, Võ Hào Kiệt vẫn còn mạnh miệng, “Dáng vẻ em ở trên giường thật là đẹp”

Anh ta nhếch khóe miệng vẫn còn mang vết máu lên: “Nhất là chỗ nào đó”

tóc Võ Hào Kiệt: “Xem ra này: Ngôn ngữ mập mờ, chỉ đơn giản là muốn khiêu khích Mục Lâm Kiên.

Anh ta không muốn sống nữa.



Đáng tiếc, anh ta dù có cố gắng xây dựng và bảo vệ hình tượng của mình thế nào, chỉ cần Mục Lâm Kiên xuất hiện, anh ta liền hèn mọn như một khối bùn nhão.

Dù có bị chà đạp, chèn ép, anh ta ngay cả năng lực đứng lên phản bác đều không có.

Hơn mười vệ sĩ trực tiếp bắt giữ anh, cho dù có luyện đến cả người toàn cơ bắp thì sao? Còn không phải vẫn bị bắt?

” Mục Lâm Kiên, đừng tưởng rằng mày rất ghê gớm, Vũ Vân Hân là người phụ nữ mà tao không cần! Mày cùng lắm chỉ là dùng lại một món đồ cũ mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play