*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba giờ chiều, mặt trời vẫn lên cao, Vũ Vân Hân với tư cách là người tố giác, rút lại bản báo cáo, yêu cầu luật sư thả Âm Nguyệt ra.

“Tại sao cô lại cứu tôi?” Âm Nguyệt đối mặt với Vũ Vân Hân, dáng vẻ vẫn oán hận cô như trước.

“Bởi vì cô là một cô gái tốt.” Vũ Vân Hân rất bình tĩnh, đi đến ghế lái phụ, mở cửa xe ra, mời cô ta lên xe: “Ăn cơm trước đi! Tôi biết là cô vẫn chưa ăn” Âm Nguyêt nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, do dự đứng ở đó.

“Chẳng lẽ cô không muốn về ký túc xá?” Cô ta đang học năm cuối, khuôn mặt hốc hác, xanh xao vàng vọt, trông không giống một thiếu nữ tràn đây sức sống thanh xuân chút nào.

Âm Nguyệt ngồi lên xe.

“Tại sao Võ Hào Kiệt không đến đón tôi? Hai người đang ở bên nhau sao?” Nghe thế, Vũ Vân Hân cười khúc khích: “Tôi không thể nào ở bên anh ta, cô cũng không thể ở bên anh ấy” Cô không đưa điện thoại của Võ Hào Kiệt cho Âm Nguyệt, nhưng lại in ra một số thông tin có ích cho cô ấy.

“Cô bị lợi dụng rồi” Tập tài liệu được đưa cho Âm Nguyệt, cô ta còn không thèm nhìn, thuận tay đẩy ra: “Cô có thể đừng xem vào việc của người khác được không? Cô đừng tưởng là bạn gái cũ của Võ Hào Kiệt thì rất giỏi, Võ Hào Kiệt đã nói là sẽ kết hôn với tôi” Cảm xúc của cô ta đột nhiên trở nên kích động, điều này làm cho Vũ Vân Hân không hề ngờ tới.

Vũ Vân Hân vội vàng ngừng xe ở ven đường: “Cô đừng kích động, trước tiên hãy đọc những thông tin này đã, cô thật sự có thể chịu được loại người xấu xa như thế này sao? Anh ta vốn dĩ đã không thật lòng với cô” “Tôi cũng không cần anh ấy thật lòng với tôi, anh ấy lấy tôi là đủ rồi! Sau này anh ấy sẽ cho tôi rất nhiều rất nhiều tiền!” Lời này quả thực làm thế giới quan của Vũ Vân Hân sụp đổ.

“Cô chưa từng nghe câu nói này sao? Tình yêu là vô giá, nếu như không có được tình yêu thì phải cần nhiều tiền, như vậy khi tình yêu biến mất, ít nhất tiền còn ở bên cạnh, cô có hiểu không?” Giọng điệu chính trực và tự tin gần như khiến Vũ Vân Hân muốn phát điên, nếu cô ta mà là con gái cô, cô chắc chắn sẽ đánh cho tỉnh.

“Vậy thì bởi vì Võ Hào Kiệt là người có tiền nên cô mới ở bên anh ta sao?” “. Âm Nguyệt mím môi, nhìn đi nơi khác.

Tay trái cô ta vô thức che hình xăm trên cổ tay phải, trên đó chính là khắc tên của Võ Hào Kiệt.

Một người có thể khắc tên người khác trên người mình, còn nói không yêu sao?

Đó còn là ý nghĩa khắc cốt ghi tâm.

“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?” Vũ Vân Hân chịu đựng, bình tĩnh hỏi.

“Một năm rồi” Dựa theo quy tắc bảy ngày của mấy thäng khốn, Âm Nguyệt đã được coi là vượt qua rất nhiều người rồi.

Nhưng Vũ Vân Hân đã đọc được bản ghi chép cuộc trò chuyện giữa cô ta và Võ Hạo Kiệt, cô ấy đã thụ thai ngoài ý muốn mười lăm lần trong một năm!

Vì vậy gương mặt của Âm Nguyệt trở nên đờ đẫn và hốc hác, ngày càng tiều tụy là có nguyên nhân cả.

“Tôi và Võ Hạo Kiệt rất hạnh phúc, xin cô đừng dùng con mắt của bồ tát để phê phán bọn tôi” “Công ty của Võ Hạo Kiệt đóng cửa rồi rồi, cô vẫn còn ở bên anh ta sao?” Một câu nói trí mạng chặn miệng Âm Nguyệt: “Chỗ dựa của cô đã sụp đổ rồi đấy, bất kể là ai đều nên dựa vào chính mình, cô hiểu không?” “Ha ha… Cô có tư cách gì nói tôi? Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của đám đàn ông mà thôi” Âm Nguyệt yếu ớt cười lạnh.

“Tôi? Đồ chơi? Võ Hạo Kiệt nói như vậy?” “Không thì sao!”



“Chủ tịch Mục, cô ấy lại tới rồi” Lúc này Mục Lâm Kiên đang ngồi thưởng thức loại rượu đỏ mới nhất thì bị quấy rầy.

Anh lạnh nhạt nâng mí mắt, nhìn người đàn ông đang hấp hối trước mặt, tức giận ném ly rượu vào mặt Võ Hào Kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play