*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên tầng 3 lúc này có rất nhiều người, rất nhiều người thích ăn sáng ở công ty.
Dựa vào mục tiêu mà suy tính, có thể là Lê Thu hoặc là Vũ Thư Anh.
Chỉ là không nhìn thấy bóng dáng của Vũ Thư Anh đâu, lẽ nào thật sự là Lê Thu ư?
“ Số 7! Mời nhận đồ ăn”
Đầu bếp làm mỳ thịt bò nhìn thấy Vũ Vân Hân đến, liền lập tức ưu tiên trước, hơn nữa còn cho thêm một phần thịt bò.
Chính vì ăn quá nhiều mà Vũ Vân Hân trở thành khách quen.
Cô bưng đĩa đồ ăn của mình đến chỗ không có người ngồi rồi ngồi xuống.
Vị trí năm ở góc của ra vào, đây là vị trí rất thích hợp để quan sát mọi người.
Người ra kẻ vào đều sẽ đi qua chỗ này.
“Ding Dong…”
Đột nhiên rung lên 1 tiếng.
Ba đứa nhỏ chỉ gửi đến một bức ảnh, “Người đẹp, cô phải cẩn thận với người này! Chúng tôi cảm thấy người này rất đáng nghỉ”
Đối phương cúi đầu che mặt, cô căn bản không nhận ra đây là ai.
Màn Thầu ở bên cạnh bức hình đã đánh dấu một chỉ tiết nhỏ: “Chú ý cái nốt ruồi đen ở mi mắt”
Vũ Vân Hân bất lực đỡ trán, với cái thị lực cận 300 độ lại không thích đeo kính, đối với cô mà nói thực sự là một điều hết sức khó khăn.
Nhưng đây thực sự là một tin tốt.
Vũ Vân Hân nhanh trí, trực tiếp lấy bức hình này đổi thành màn hình bảo vệ.
Như vậy chỉ cần ai đó nhìn thấy qua nhất định sẽ nói cho cô biết, cô không cần phải tự mình đi tìm.
Dù sao cô làm mọi việc đều quang minh chính đại không cần phải giấu giấu giếm giếm.
Điện thoại bật ở chế độ luôn phát sáng, đặt ở trên mặt bàn.
“ Tổ trưởng, đây là mẹ cô ư?” Hoàng Hà đi qua bị bức bức ảnh làm cho kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người dùng loại bảo vệ màn hình này.
Bình thường đều dùng tường giấy được chọn lữa kỹ mới đúng.
“ Cậu nghĩ cô ấy giống ai” Vũ Vân Hân nhấp một ngụm canh.
Vũ Vân Hân nói dối không một chút hoảng loạn mà còn bày ra vẻ mặt rất đứng đắn.
Hoàng Hà sững sờ nhìn ông chú trung niên: ‘Lợi hại! Vậy lần sau giúp tôi gọi một phần được không?”
“Được!”
Cứ tưởng sau lưng cô ấy có người chống lưng, không ngờ lại là dùng mỹ nhân kế.
“Nhưng ngoại hình của tổ trưởng chúng tôi thực sự rất đẹp” Vũ Vân Hân nhếch mép, mọi người đều thích nghe những lời khen ngợi, nhất là khi nhìn thấy Vũ Thư Anh.
Cô cố ý hỏi: “Vậy trưởng phòng Vũ đẹp hay là tôi đẹp?”
Giọng nói nhỏ, nhưng Vũ Thư Anh tình cờ đi qua trước mặt họ.
Mọi người thường rất nhạy cảm với tên của mình, Vũ Thư Anh lạnh lùng liếc nhìn.
Hoàng Hà không biết rõ tình hình liền nói thẳng: “Đương nhiên là cô đẹp hơn rồi!”
“không cần nữa”
Người phục vụ thu dọn đồ ăn của cô.
Bà ta vô tình nhìn thấy điện thoại di động của đặt trên bàn, sợ hãi theo phản xạ có điều kiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT