*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đồ thần kinh này ở đâu ra vậy?” Nghe xong câu này Vũ Vân Hân thật sự muốn lôi Lăng Tổng ra đánh cho một trận.

Đây chính là gián tiếp xúc phạm nhân cách của cô.

“Tôi không thần kinh giống như anh”

Lăng Tổng cười mỉm, “Ha ha! Càng ngày càng thú vị, nhưng khi cánh cửa này mở ra, thì cô định giải thích thế nào đây?”

Nói xong, vệ sĩ đứng bên ngoài mở cửa ra.

Vài người vệ sĩ quen biết đứng trước mặt Vũ Vân Hân, họ.

kính cẩn chào cô.

Bên trong hoàn toàn không có Mục Lâm Kiên!

Vũ Vân Hân thở phào nhẹ nhõm, lúc này, vệ sĩ đứng trước mặt cô lễ phép đi từ hai bên, một bóng dáng uy nghiêm xuất hiện ở trước mặt Vũ Vân Hân.

Mục Lâm Kiên!

Trái tim cô giật nảy ra ngoài.

Đôi mắt sâu thảm và lạnh lùng như muốn nuốt sống cô.

“Chủ tịch Mục, sự xuất hiện ngài chính là vinh dự của tôi”

Giọng nói không vội vàng của Lăng Tổng mang chút khiêu khích.

Mục Lâm Kiên phớt lờ điều đó nhưng nhìn chằm chằm Vũ Vân Hân.

“Tôi ở đây với tư cách là quan hệ hợp tác” Vũ Vân Hân nhanh chóng giải thích.

“Hợp tác?”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng chất vấn: “Hợp đồng đã ký rồi sao?”

“Chưa!” Vũ Vân Hân rụt rè nói.

Lời nói rụt rè của cô đã bị anh nhìn thấu.

Mục Lâm Kiên cau mày, khuôn mặt lạnh lùng của anh tối sầm lại.



Mục Lâm Kiên đi lấy lọ thuốc từ trên tủ xuống.

Khi đó, tất cả mọi ngừơi đều kinh ngạc, Mục Lâm Kiên ấn Lăng Tổng xuống dưới sàn như thể sẽ lấy sinh mạng của anh ta.

Chỉ cần Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng rút kim ra và tiêm khí vào, anh ta sẽ chết.

“Cậu định làm gì?”

Lăng Tổng hoảng sợ, vốn dĩ anh ta muốn khiêu khích một chút, nhưng hiện tại lại không dám.

“Để cho cậu chết nhanh hơn” Mục Lâm Kiên lạnh lùng và kiêu ngạo nói, với nói ớn lạnh, trái tim của Vũ Vân Hân như muốn nhảy ra ngoài.

Người đàn ông này có phải là ma quỷ không?

Những đầu ngón tay sắc bén của Mục Lâm Kiên dừng lại trên miệng lọ thuốc.

“Tổng giám đốc Mục, là tôi không tốt! Mong anh bỏ qua, nếu tôi làm việc gì làm anh không vui, mong ngài bỏ qua”

“Vũ Vân Hân là người của tôi”

Một câu đơn giản rõ ràng, thay cho tất cả mọi thứ.



“Hiểu rồi!”

Cái giọng điệu bất khả xâm phạm đấy, Lăng tổng cảm thấy cuộc sống của mình sẽ bị Mục Lâm Kiên phá hủy bất cứ lúc nào, chịu đựng giọng điệu này, nắm chặt chiếc chăn.

Mục Lâm Kiên kiêu ngoại xoay người lại, trực tiếp bế Vũ Vân Hân đi.

Như một giấc mơ, Vũ Vân Hân cứ như vậy bị anh đưa ra khỏi phòng bệnh.

Ngay khi mở cửa xe, Mục Lâm Kiên trục tiếp ném cô vào trong xe.

Tràn đầy sự tức giận, nhưng vẫn cố chịu đựng.

Đến khi xe dừng ở cửa khách sạn, anh mới mạnh mẽ bế cô đi thẳng lên phòng tổng thống trên tầng.

“Anh định làm gì?”

Vũ Vân Hân hoảng sợ.

Hơi thở nguy hiểm lao về phía cô.

Cảnh vật xung quanh quen thuộc, mọi thứ vẫn không thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play