*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên trong bệnh viện tư nhân, cũng không có nhiều người.
Vũ Vân Hân bước xuống tắc xi, chạy thẳng tới phòng ICU.
Hành lang sâu hun hút, muốn đến phòng ICU phải đi qua lối nhỏ rất xa.
Cô thở hồng hộc nhìn qua bảng chỉ đường trước mặt, cuối cùng cũng thấy vệ sĩ của Lăng tổng.
“Anh ta không sao chứ?”
Vệ sĩ cung kính đáp lại: “Mời cô đi theo tôi về hướng này”
Bên trong khu ICU, cô có thể thấy tất cả vệ sĩ xếp hàng ở hành lang đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, bầu không khí buồn bã, làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Từng người mặc áo vest đen sơ mi trắng, nghiêm túc đứng ở đó.
Sẽ không thật sự chết rồi chứ!
“Vết thương của Lăng tổng bởi vì bị nhiễm khuẩn, dẫn đến..” Vệ sĩ của Lăng tổng nói với cô bằng giọng nghẹn ngào.
Trái tim của Vũ Vân Hân như bị treo lên, nếu là bởi vì cứu cô mà chết, cô thật sự sẽ hối hận chết mất.
“Đời này, nguyện vọng lớn nhất của Lăng tổng chúng tôi chính là có được một người bạn gái như cô Vũ, đáng tiếc là, tâm nguyện này có lẽ mãi mãi cũng không thể thực hiện được”
Vệ sĩ nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ: “Cô Vũ, cô có thể tới, chúng tôi thật sự phải cảm ơn cô từ đáy lòng.”
Vừa nói xong, tất cả vệ sĩ đột nhiên đứng thẳng, lập tức cúi đầu với Vũ Vân Hân.
Việc này Vũ Vân Hân thật sự chịu không nổi: “Thật ra chuyện này cũng có liên quan đến tôi, tôi thật sự xin lỗi Lăng tổng, nếu không phải do việc của tôi, không chừng anh ta còn có thể sống thật tốt rồi”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn về phía cô.
“Ha ha ha..” Một tiếng cười quen thuộc truyền từ trong phòng bệnh ra.
“Để cho người phụ nữ ngu ngốc bên ngoài đi vào đi”
Vũ Vân Hân không hiểu, không chết sao?
Vệ sĩ đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Lăng tổng đang nằm ở trên giường bệnh, ngoại trừ một tay không thể cử động, cả người đều bình thường.
“Không nghĩ đến, cô Vũ Vân Hân lại hi vọng tôi chết đến vậy.”
“..* Thật là lúng túng!
Rõ ràng là không chết, tại sao đám người ở ngoài kia phải bày ra dáng vẻ đau khổ vậy?
“Chẳng qua, cô Vũ có thể đến thăm, tôi thật sự rất vui”
Nói xong, cửa phòng bệnh bị người đóng lại.
Cả gian phòng chỉ còn lại Vũ Vân Hân và Lăng tổng.
“Mời ngồi.”
Cả gian phòng như bị cố ý sắp xếp lại, chỉ để lại bên cạnh giường bệnh của Lăng tổng một cái ghế, ngoài một cái bàn và tủ đựng thuốc ra thì không có gì cả.
Cô lịch sự ngồi xuống, theo bản năng kéo cái ghế dịch ra sau một chút.
“Sợ tôi?” Mặt Lăng tổng lạnh đi, cặp mắt đào hoa có thể mê hoặc bất cứ người phụ nữ nào đang nhìn Vũ Vân Hân một cách lạnh nhạt.
“Sợ anh làm cái gì?”
“Vì cô mà tôi bị thương thành như vậy, cô không có biểu hiện gì sao?”
Lăng tổng chỉ vào tay và chân của anh ta.
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi?” Lăng tổng lạnh lùng nhếch môi, đứng dậy rồi dùng một tay kéo Vũ Vân Hân lại gần, bàn tay lực lưỡng kia như muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta toát ra vẻ yêu mị nhiều hơn.
Đôi mắt của anh ta là màu xanh đậm, màu rất tối, gần giống màu đen, đuôi mắt dài, híp hai mắt lại thì đặc biệt mị hoặc, cái mũi tinh xảo rất đẹp, đôi môi mỏng nhếch lên.
Tính cách ham chơi phát ra từ trong lẫn ngoài, so sánh với Mục Lâm Kiên, anh ta rất giống loại lãng tử ăn chơi đàn đúm điển hình.
Vũ Vân Hân đẩy anh ta ra một cách mạnh mẽ.
Anh ta đắc ý cười lạnh: “Thế nào cũng phải hầm chút canh, làm gì đó ăn cho tôi! Nếu không tôi sẽ cảm thấy cô không có thành “Ừm” Vũ Vân Hân lạnh lùng trả lời.
Cô đồng ý nhanh như vậy, làm cho anh ta khá kinh ngạc.
Vũ Vân Hân mà anh ta biết không giống như vậy.
“Có tiêu chảy hay trúng độc thì cũng không liên quan đến tôi” Vũ Vân Hân lạnh lùng nói.
Lăng tổng cười khúc khích, trong mắt hiện ra ánh sáng: “Quả nhiên vẫn chỉ có cô là thú vị”
“Nếu như anh chưa chết, tôi đi đây”
Vũ Vân Hân nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy vệ sĩ của Mục Lâm Kiên đã đi đến cửa ra vào.
Rõ ràng mình không có làm gì, lại giống như bị bắt gian tại trận.
Cô đang rất nóng vội.
“Nếu không cô ra khỏi cửa đi” Lăng tổng phía sau trêu chọc.
“Rốt cục thì anh muốn làm gì?”
“Vừa yêu Mục Lâm Kiên vừa làm người phụ nữ của tôi! Ba người cùng nhau, nhiều người chơi không vui sao?”