*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mục Lâm Kiên không trả lời vấn đề nhàm chán này của cô, đến nỗi không thèm để ý.

Đối với anh mà nói, những người và việc không quan trọng, cơ bản cũng không đáng giá để anh mở miệng.



“Xin anh hãy trả lời tôi!”

Giọng nói quật cường vang lên, Vũ Vân Hân dường như không thèm để ý đến ánh mắt cảnh cáo của anh.

Ly rượu trong tay bị anh gắt gao siết chặt một cái, “Choang” một tiếng, toàn bộ ly rượu đỏ vỡ làm đôi, anh đưa tay ném thẳng vào thùng rác.

Sự kiên nhẫn của anh dường như đã cạn kiệt trước người phụ nữ này.

Lạnh lùng đứng dậy, cơ thể to lớn với khí thế bức người.

Đôi chân thon dài cường tráng mạnh mẽ bước tới chỗ Vũ Vân Hân.

Cô không hề nao núng, ngẩng mặt lên đối diện với anh.

Chỉ thấy đôi môi mỏng của cô vừa muốn mở miệng, bị anh dùng tay nắm chặt khuôn mặt, miệng anh đào nhỏ nhắn không thể không hơi mở hé ra.

Một đôi môi trực tiếp mạnh mẽ phủ lên môi cô.

“Anh…”

Cô giấy giụa, bị đôi tay lớn của Mục Lâm Kiên tóm chặt.



Ngón tay Mục Lâm Kiên ấn chặt môi cô, đôi mắt lạnh như băng nhìn, duỗi tay cầm điện thoại lên: “Mang anh ta vào”

Anh là đàn ông, hiểu rõ nhất đàn ông!

Cô là phụ nữ, không thể hiểu như anh!

Mục Lâm Kiên thấy được sự hứng thú của Lê Kiện khi nhìn người phụ nữ của anh.

Nói thẳng ra là tình địch của anh đã xuất hiện.

Đối với người đàn ông có tính chiếm hữu cao như Mục Lâm Kiên, tình địch chính là hạt cát mắc vào mắt, nên xử lí.

Lúc này, cửa văn phòng mở ra.

Lê Kiện bị hai vị vệ sĩ dẫn vào.

Trước cửa văn phòng, Lê Kiện bị hai vệ sĩ đạp xuống, Cơ thể không kịp phản ứng liền quỳ xuống sàn.

“Vì sao anh lại bắt anh ta!” Vũ Vân Hân trừng mắt, không nghĩ tới Mục Lâm Kiên lại bắt Lê Kiện: “Anh mau thả người ral”

Mục Lâm Kiên bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đau lòng sao?”

“Tên điên!” Vũ Vân Hân nghiến răng nghiến lợi.

Đồ mất trí, không nên tổn thương người vô tội!

“Tôi thật sự không có quan hệ gì với anh ta.” Cô càng nói, Mục Lâm Kiên càng cảm thấy rõ ràng là có.

Lê Kiện quỳ gối trên sàn, sợ hãi nhìn văn phòng uy nghiêm trước mặt.

Dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc của Mục Lâm Kiên, giống như vị vua ở trên cao không thể với tới, khiến cho Lê Kiện cảm thấy sợ đến run chân.

“Cậu nghe kỹ cho tôi.”

Mục Lâm Kiên ôm lấy cơ thể Vũ Vân Hân, đi đến trước mặt Lê Kiện.

“Anh muốn làm gì?” Vũ Vân Hân bất an nhìn anh.

“Tôi nói, Vũ Vân Hân là người phụ nữ của ai”

Mục Lâm Kiên cưỡng hôn cô ngay trước mặt Lê Kiên, sức ép mạnh mẽ kia như muốn đem Vũ Vân Hân đều trở thành cơ thể của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play