*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì Vũ Thư Anh đang ngồi đối diện Vũ Vân Hân, nên Vũ Vân Hân có thể thu hết dáng vẻ hốt hoảng của cô ta vào trong mắt.
“Tôi cùng Lê Kiện có quan hệ hay không, có vẻ như cũng.
chẳng quan trọng! Cho dù có liên quan đến thì như thế nào?
Anh ta cũng không thể vào được công ty”
Nghe vậy, Mục Lâm Kiên đột nhiên tối sâm mặt.
Anh ghen rồi.
Anh vốn dĩ đã keo kiệt như vậy, không chấp nhận được một hạt cát, chỉ cần là đàn ông, đến gần cô thì anh đều ghen.
“Không” Mục Lâm Kiên nói bằng giọng mạnh mẽ, làm toàn bộ mọi người trong phòng đều cảm thấy lo lắng.
Anh lạnh lùng nâng mặt, khinh thường nhìn Vũ Vân Hân: “Tất cả những người có quan hệ đều không thể vào công ty”
Áp đặt không có một chút nhân đạo.
Vũ Thư Anh và toàn bộ mọi người kinh sợ, cảm thấy như mình có thể lật bàn.
“Lần tuyển dụng vừa rồi hủy bỏ toàn bộ, tuyển dụng lại lần nữa” Mục Lâm Kiên nhìn Vũ Vân Hân nói.
Rất rõ ràng, người đàn ông này chính là không muốn Lê Kiện vào được.
Vũ Vân Hân bó tay rồi.
Cô không nghĩ đến, sau một hồi vòng đi vòng lại cuối cùng lại kẹt ở chỗ của Mục Lâm Kiên.
Vậy mà cô còn ngây thơ nghĩ rằng người đàn ông này giúp mình, còn tưởng rằng Mục Lâm Kiên là một người hiểu lí lẽ, một người công bằng liêm khiết, thật không ngờ…
Tất cả hi vọng đều sụp đổ hoàn toàn.
Giờ họp đến đây là kết thúc, tất cả mọi người chờ Mục Lâm Kiên rời đi mới dám đứng dậy.
Vũ Vân Hân là người rời khỏi phòng họp nhanh nhất, cô vội vàng đi đến thang máy, trực tiếp bấm tầng cao nhất.
“Anh Mục, cô Vũ Vân Hân tìm anh”
Lục Tâm thấy trong thang máy đối diện, Vũ Vân Hân đang bình tĩnh nhìn về phía Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng liếc nhìn, hai người đối mặt.
Cô không thể kiềm được cơn giận dữ, cửa thang máy vừa mở ra, tiếng giày cao gót của cô vang vọng trong cả hàng lang.
Cửa văn phòng của Mục Lâm Kiên mở rộng, như đang chờ sẵn cô đến.
Đám thư kí ngoài cửa hiếu kì nhìn Vũ Vân Hân, không chờ bọn họ bắt dừng lại đăng kí, Vũ Vân Hân lập tức bước qua người bọn họ.
Cửa bị cô đạp vào, “Đùng” một tiếng.
Đã dẹp được đám thư kí đang sợ hãi.
Mục Lâm Kiên đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng, đôi chân dài kiêu ngạo, anh ngồi dựa vào thành ghế, hai tay đặt trên thành ghế.
Vũ Vân Hân vừa đến, Lục Tâm lập tức thức thời đi ra ngoài.
“Anh Mục, tôi không hiểu nổi quy định của tập đoàn Mục Lâm, càng không hiểu quy tắc sinh tồn tại đây. Vì sao rõ ràng Lê Kiện là người phỏng vấn xuất sắc nhất cũng không thể vào cái công ty này?”
Ảnh mắt Mục Lâm Kiên sắc bén như dao đâm thẳng về phía cô.
Chỉ là một tên vô danh tiểu tốt Lê Kiện, cũng xứng đáng để cô hét vào mặt anh sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT