*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Vân Hân sững sờ, rõ ràng như thế sao?

Chẳng qua ai muốn làm chị em với cô ta chứ! Đúng là khiến người ta khó chịu!

Ngày hôm sau.

Giờ bắt đầu làm việc của tập đoàn Vũ thị sớm hơn nửa tiếng so với tập đoàn Mục Lâm, mà nơi đó còn cách nhà cô khá xa, vì vậy Vũ Vân Hân phải dậy sớm hơn một tiếng.

Đèn vừa được bật, ba cái đầu nhỏ đang mơ mơ màng màng đi lên “Búp bê, sao mẹ dậy sớm vậy?”

Ba đứa nhỏ dụi mắt, phát hiên ra phòng khách không có ai.

Rõ ràng vừa mới nghe thấy tiếng bước chân, sao bây giờ lại không thấy?

Ba đứa nhỏ với cơ thể nhỏ bé, lúng túng đứng dậy, mặt trông như mới ngủ dậy, hấp tấp chạy tới.

Kì lạ, vừa nghe thấy tiếng xoong nồi chảo vọng ra từ phòng bếp, sao lại vẫn không có?

“Búp bê đâu rồi?”

Rõ ràng căn nhà rất nhỏ, tại sao tìm từ nấy đến giờ mà vẫn chưa thấy Vũ Vân Hân?

Ba đứa nhỏ gãi gãi đầu, ngây thơ nhìn bốn phía.

“A, thấy ma rồi! Bà già kia, bà là ai?” Há Cảo đột nhiên hét lên.



Búp bê của chúng tôi không vừa béo vừa xấu như vậy. Nếu bà còn không rời khỏi đây, tôi sẽ gọi bảo vệ đến bắt bà” Ba đứa nhỏ tức giận.

Vũ Vân Hân vui vẻ cười, xem ra hôm nay cô hóa trang không tồi, đến cả mấy đứa nhỏ cũng không nhận ra được.

“Này! Bà đừng cười! Cái môi dày đấy nhìn rất khó chịu!” Há Cảo thẳng thắn nói một cách tức giận.

“Thăng nhóc thối này, con muốn chết đúng không?” Vũ Vân Hân bóp nhẹ khuôn mặt phúng phính của cậu nhóc.

“Bà… Không được phép chạm vào!” Nói xong, hai anh em còn lại cầm cái chổi hướng đến phía Vũ Vân Hân: “Nếu như bà dám làm gì, chúng tôi sẽ không tha cho bà.”

Vũ Vân Hân bó tay, mất công cô còn thương mấy đứa này, ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra.

“Reng… Chuông điện thoại di động vang lên.

Cô lập tức nhận điện thoại, áp lên tai, đi ra ngoài cửa.

Ngửi thấy mùi hương trên người cô, ba đứa nhỏ hiểu ra: “Búp bê, tại sao mẹ lại hóa trang thành bà già xấu như thế này?”



qua con sông gần nhà Vũ Vân Hân, đột nhiên trông thấy một người.

Anh lập tức giật mình, cứng đơ cả người.

Nếu không nhìn kĩ, đúng là không thể nhận ra đây là Vũ Vân Hân.

Trong nháy mắt, anh cảm thấy tò mò.

Anh giơ đồng hồ lên xem: “Hủy cuộc họp sáng nay đi, ngoài ra, lái xe đi đẳng sau người phụ nữ phía trước.”

Vũ Vân Hân muốn đóng giả thật tốt, nên luc ra ngoài không lái chiếc xe hơi sang trọng của mình đi.

“Ngài Mục, ý ngài là cô gái nào vậy?”

“Là cái người vừa béo vừa đen ở trước mặt”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play