*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người cùng đi vào thang máy.

“Cô đừng có bẩn thỉu như vậy, cô chỉ là một trong những người phụ nữ Mục Lâm Kiên muốn trêu đùa thôi”

Vốn dĩ Vũ Vân Hân không muốn để ý tới cô ta, nhưng mà cô ta cứ muốn cãi nhau đến cùng với cô, điều này khiến cho cô rất khó chịu.

“Vậy thì sao?” Nếu đã nói cô là đồ bẩn thỉu, cô có thể bẩn thỉu cho cô ta xem.

Vũ Vân Hân kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mạnh mẽ bước đến chỗ của Vũ Thư Anh.

Không phải cô ta thích Mục Lâm Kiên sao?

Mục tiêu từ giờ trở đi của bà đây sẽ là Mục Lâm Kiên.



“Cô chính là đồ…” Vừa nói vừa định hạ một cái tát, bị Vũ Vân Hân nắm chặt cổ tay.

‘Vỗn dĩ nghĩ đến chuyện trêu đùa Mục Lâm Kiên bởi vì lần trước, cô ta đã nhẫn tâm muốn giết cô.

Từ lúc đó trở đi, cô liền quyết định, chỉ cần lúc đấy cô có thể thoát ra, cô nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để giết chết hai mẹ con cô ta.

“Vũ Vân Hân, cô chính là đồ phụ nữ rẻ tiền”

“Tôi rẻ tiền? Cũng không thể bằng mẹ cô! Kẻ thứ ba xen chân vào cuộc hôn nhân của người khác!”

Câu này đã phá vỡ mọi sự che giấu từ trước đến nay.

Vũ Thư Ảnh ròn mắt ngạc nhiên, cô ta không ngờ thân phận của mình lại bị Vũ Vân Hân phát hiện ra sớm như vậy.

Cô ta còn tưởng răng, bản thân đã cản trở như vậy rồi, cô sẽ chỉ nghĩ cô ta là một người đồng nghiệp không thích mình thôi.

Không nghĩ đến chuyện, Vũ Vân Hân rõ ràng biết cô ta là con gái của Ninh Phượng, cũng biết cô ta là con gái riêng của Vũ Thế Kiệt.

“Ha, hóa ra cô đã biết tôi là ai rồi” Vũ Thư Anh cười lạnh.

“Cô lớn như vậy rồi, chẳng lẽ không ai biết cô là ai?” Vũ Vân Hân kiêu ngạo trừng mắt, hận không thể đặt cô ta dưới lòng bàn chân, đạp thêm mấy cước.



Lời nói độc ác của cô, phát ra từ đáy lòng.

Vũ Vân Hân không biết đã phải chịu nỗi hận âm thầm này bao lâu.

“Cạch!”

Cửa thang máy đột nhiên mở.

Minh Hiểu ở ngoài nhìn vào trong thang máy: “Hóa ra hai người đúng là một cặp đôi! Bảo sao lần trước cứ giữ lấy đối phương không rời.”

Hai người phụ nữ tức giận, chỉ vào Minh Hiểu: “Anh bị điên à! Bị cận thì đeo kính vào, cặp đôi nào ở đây?”

“Nói chuyện cũng đồng thanh, còn không phải một cặp?”

Vũ Thư Anh mạnh mẽ đẩy Vũ Vân Hân ra, tức giận đi ra ngoài: “Đồ điên”

‘Vũ Vân Hân đứng trong thang máy: “Cô mới bị điên đấy”

“Hai người đều họ Vũ, không phải là chị em chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play