*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Anh Lục kêu cô ký, cô còn không ký à?” Võ Minh Tính đắc ý nhìn Vũ Vân Hân như thể tìm được chỗ dựa.
“Tôi đã xem qua dự án, không có vấn đề gì!” Lục Tâm dường như tự cho mình đã trở thành chủ sở hữu của công ty này.
Vũ Vân Hân thật sự không chịu nổi, đây là lần đầu tiên cô thấy người không biết xấu hổ như vậy, "Nếu anh thấy không sao, vậy mời anh Lục ký cho tôi đi! Dù sao thì địa vị của anh Lục cũng cao hơn tôi, nói không chừng còn có thẩm quyền hơn tôi nữa đấy."
“Cô là tổ trưởng ở đây!” Lục Tâm nghiêm nghị nói, “Đừng có mà kéo người khác vào”
Cô đã từng gặp tiện nhân nhưng chưa thấy ai đê tiện như vậy.
Kẻ ngốc mới quan tâm đến anh ta! Vũ Vân Hân phớt lờ anh ta và đi thẳng vào thang máy.
“Anh Lục, nhìn thái độ của cô ta kìa” Võ Minh Tính tức giận giậm chân.
"Ngày mai bảo cô ta ký là được."
Lục Tâm chưa bao giờ nghĩ rằng Vũ Vân Hân lại có tính khí cứng đầu như vậy.
Trong lòng anh ta thầm tính toán, liệu người phụ nữ này có báo cho Mục Lâm Kiên sau lưng anh ta không?
Trời mùa đông nhanh chóng tối sầm lại, khi cô bước ra khỏi công ty thì bên ngoài trời đã về đêm.
Ánh đèn rực rỡ sáng rực cả con đường, Vũ Vân Hân về muộn.
Những đứa trẻ ngồi trong lớp một cách nhàm chán.
“Mọi người nói xem, liệu có phải tổng giám đốc Mục chết tươi rồi không?” Há Cảo cảm thấy rất bất an khi nghe tin một vụ tại nạn máy bay vào buổi sáng.
“Đừng nói nhảm, anh muốn người ta chết thế à?” Màn Thầu tuy nói như vậy, nhưng tâm trạng cũng như Há Cảo.
"Búp Bê đến rồi, hỏi Búp Bê đi"
Bánh Bao chạy ra khỏi lớp trước. Kể từ khi chúng gặp Vũ Thư Anh ngày hôm qua, chúng không còn đợi ở cửa nữa, an toàn là trên hết. “Để các con đợi lâu quá rồi” Vũ Vân Hân đã quen với việc ôm nhau khi gặp mặt.
"Búp Bê, máy bay Mục Lâm Kiên xảy ra chuyện rồi."
Há Cảo không kìm được mà nói ra, nước mắt cũng không kìm được.
"Sao con biết Mục Lâm Kiến bay hôm nay"
Màn Thầu đưa một video ra, "Mẹ nhìn này!"
Bản tin phát đi tin tức về vụ tai nạn máy bay, và danh sách những người liên quan đến vụ tai nạn đã được liệt kê ở trên.
Một trong số đó là Mục Lâm Kiên!
Vũ Vân Hân như thế thế giới sụp đổ.
Cô không thể nói ra cảm giác khó chịu từ tận đáy lòng mà chỉ là sự hoảng sợ.
"Búp Bê, chúng con không biết tại sao chúng con cảm thấy rất buồn".
Ba đôi mắt to ngân ngấn nước,
“Con buồn chuyện gì vậy?” Vũ Vân Hân kìm nén cảm xúc và lấy khăn giấy ra lau cho bọn trẻ.
"Chỉ là rất buồn."
Chúng đều bơ phờ.
Chẳng nhẽ chúng có thể cảm nhận được hoàn cảnh của Mục Lâm Kiên mà không có liên hệ với máu thịt của nhau?
Cô lấy tay che tại và cố gắng trấn tĩnh, nhưng trái tim cô như muốn xé nát.
Tối hôm trước vẫn ổn, vậy tại sao hôm nay lại chết?
Cô rất hối hận, tại sao họ không để họ nhận ra nhau? Có thể họ có thể thực hiện ước mơ của bọn trẻ, hoặc...
Nước mắt không kìm được.
Tự bao giờ trong lòng cô đã có người đàn ông này vậy?
Cô lặng lẽ ngồi trên bồn cầu và khóc một tiếng, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Màn Thầu, “Tại sao ông chú cặn bã lại ở đây
?".- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT