“Khoan đã” Vũ Vân Hân đột ngột lên tiếng, khiến anh ta không khỏi sốt ruột. “Cô muốn gì?” Anh nghiến răng.
"Tôi bị tiêu chảy rồi"
Cô rút giấy chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Khi những người trong văn phòng thấy cô rời đi, họ lập tức tổ chức một cuộc họp nhỏ. "Con khốn kiếp, dám chơi tôi!" "Đừng tức giận, đừng tức giận! Dù sao chỉ cần cô ta trở lại một lần, chúng ta sẽ cưỡng chế một lần." Đều thông đồng với nhau, Vũ Vân Hân trốn được ngày thứ nhất cũng không thể trốn được tới ngày thứ mười lăm. "Tổng giám đốc Mục!"
Cô trốn trong nhà vệ sinh và gọi cho Mục Lâm Kiên. "Ai vậy! Đúng thật là!" Giọng một người phụ nữ sắc bén vang lên từ điện thoại. Vũ Vân Hân ngẩn ra, "Tổng giám đốc Mục? Là anh sao?"
"Tôi không phải mẹ cô!"
Toi rồi, không phải tổng giám đốc Mục bị nhiễm vi rút rồi đấy chứ, tại sao điện thoại lại là một người phụ nữ trả lời?
Từ nãy đến giờ, cô cảm thấy kỳ lạ tại sao Mục Lâm Kiến lại gửi tin nhắn cho cô một cách đột ngột, hóa ra là...
"Xin hỏi cô là ai vậy ạ, sao cô lại cầm điện thoại của tổng giám đốc Mục chúng tôi."
"Chết rồi. Chết hết rồi. Cần điện thoại làm gì?"
Vũ Vân Hân trố mắt.
Mục Lâm Kiên chết rồi sao?
"Cô à, cô nói ai đã chết? Có phải là Tổng giám đốc Mục của chúng tôi chết không? Anh ấy chết khi nào?" Vũ Vân Hân lo lắng, cô chưa từng rơi nước mắt vì lo lắng.
"Cô ơi, cô còn ở đó không?" Đột nhiên cuộc gọi mù mịt, và dù cô nói gì, đầu dây bên kia vẫn không trả lời.
Làm sao anh có thể chết như thế này?
Cô cố gắng gọi lại nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Chắc chắn là do tín hiệu không tốt.
Cô chạy ra ngoài với điện thoại và gọi lại lần nữa.
"Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đang tắt máy."
Vũ Vân Hân hoảng sợ.
Cô không biết có nên nói với Lục Tâm chuyện này không!
Nhưng nghĩ đến những gì Lục Tâm nói vừa rồi, có lẽ tất cả đều là chỉ thị của Lục Tâm.
Vũ Vân Hân trở lại văn phòng một cách không yên tâm.
“Tổ trưởng ký mau lên đi, giờ tan làm rồi” Vài người đàn ông vây quanh và cố tình chặn cô trong văn phòng.
"Nếu cô không ký, chúng ta sẽ phải..."
Trước khi anh ta nói xong, Vũ Vân Hân tức giận nhìn chằm chằm, "Tránh ra"
Cô ngạo nghễ đứng lên và không muốn để ý chút nào, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Mục Lâm Kiên.
Đối với những gì cô vừa nói...
Cô đã quên mất rồi.
“Tổ trưởng, không phải cô bảo đi vệ sinh xong sẽ ký tên cho tôi sao? Võ Minh Tính tiến lên ngăn cô lại. "Tôi biết rồi, vội cái gì". Cô muốn nhanh chóng về nhà, đón bọn trẻ và để Màn Thầu giúp dò tìm vị trí của số điện thoại di động này.
“Mụ già chết tiệt, cô đang giở trò với tôi sao?” Võ Minh Tính trực tiếp túm lấy tóc của Vũ Vân Hân.
Vết thương sau đầu đau nhói, lộ ra mảng trắng, có chút máu. “Buông cô ấy ra!” Giọng Lục Tâm từ ngoài cửa truyền đến. Võ Minh Tính nhanh chóng buông tay, cung kính nói: "Anh Lục, sao anh lại ở đây?" "Vũ Vân Hân vừa mới xuất viện, anh làm vậy với người ta là thế nào?"
"Vậy thì tôi xin lỗi cô ta! Tổ tưởng, tôi xin lỗi cô!"
Lục Tâm đi đến bên cạnh Vũ Vân Hân, "Không sao chứ?"
"Không!"
Hai người này ở trong mắt Vũ Vân Hân đều cùng một giuộc, cô không muốn dính líu tới.
Vũ Vân Hân đi ngang qua Lục Tâm.
"Khoan đã, ký dự án này trước rồi về."
Hai giờ trước, người đàn ông này nói với cô không được ký vào thứ này, và bây giờ anh ta buộc cô phải ký giống Võ Minh Tính.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt thật của những người này.
Có thể đối phương đã biết tin về cái chết của Mục Lâm Kiên.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT