Trình Mục Vĩ còn đứng đấy suy nghĩ cái gì đó một lúc lâu về mối quan hệ của Tư Mộc và Bạch Hạo Vân. Trong khi mấy người giúp việc kia đã hoàn thành xong công việc, người thì ra vườn làm, người thì đi chăm sóc mấy cây hoa, cây cảnh. Người thì đi dọn dẹp, quét sân quét hè, người thì đi ra siêu thị mua đồ. Mỗi người một việc, bọn họ bận tối mắt tối mũi lại, chẳng có thời gian mà đứng đấy tán dóc với Trình Mục Vĩ.
Trình Mục Vĩ vẫn ngây người, hai tay anh chống cằm, khuôn mặt tựa như đang suy tư gì đó. Nói là đang suy tư thôi chứ đang ngây người ra là chủ yếu, chỉ làm màu là giỏi.
Trình Mục Vĩ đã vài phần đoán ra, nhìn sự quan tâm lo lắng của Bạch Hạo Vân dành cho cô gái tên Tư Mộc kia, Trình Mục Vĩ có thể chắc chắn đến chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm rằng Bạch Hạo Vân thích Tư Mộc. Còn điều mà Trình Mục Vĩ đang suy nghĩ chính là liệu cô gái kia có thích Bạch Hạo Vân hay không?
Nếu cô gái đó chính là người mà Bạch Hạo Vân yêu thầm bấy lâu nay, vậy thì chẳng phải cô ấy đã kết hôn rồi sao? Sao còn dính dáng tới Bạch Hạo Vân làm gì? Nếu đã không yêu sao còn làm phiền Bạch Hạo Vân?
Hoặc nếu người đó là Bạch Hạo Vân vô tình gặp gỡ, chẳng lẽ Bạch Hạo Vân yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên? Bạch Hạo Vân xưa nay rất chung tình mà, nếu đã yêu ai thì sẽ yêu người đó đến hết cuộc đời, sao lại có chuyện động lòng với một người con gái khác một cách dễ dàng như vậy được?
Trình Mục Vĩ nhăn mặt, anh đưa tay vò đầu mình. Càng nghĩ lại càng đau đầu. Trình Mục Vĩ đâu có muốn suy nghĩ nhiều đến thế đâu, chỉ tại cái bản tính tò mò đã thành thói quen này khiến Trình Mục Vĩ anh không ngừng suy nghĩ.
Thà là cứ đi hỏi thẳng Bạch Hạo Vân thì có phải là nhanh hơn không, suy nghĩ làm chi cho đau đầu ra. Nhưng Trình Mục Vĩ nào có cái lá gan đó chứ. Hỏi mấy câu đã bị Bạch Hạo Vân doạ cho hồn phách lạc đi nơi nào rồi, cậu ta còn lấy chuyện việc của Trình Mục Vĩ muốn chuyển công tác về nước ra đe doạ, Trình Mục Vĩ cho dù có mười cái lá gan cũng không dám hỏi Bạch Hạo Vân lần nữa.
Đến cuối cùng, người trị được Trình Mục Vĩ chỉ có Bạch Hạo Vân. Chỉ có một mình Bạch Hạo Vân mới có thể trị được cái thói táy máy, lắm lời này của Trình Mục Vĩ, ngoài ra, chẳng một ai trị được, ngay cả cha mẹ của Trình Mục Vĩ.
Đang ngẩn người ra đấy thì Tư Mộc cũng đã thay quần áo, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi. Cô mệt mỏi bước xuống nhà, khuôn mặt đầy ảo não. Tư Mộc cắn đôi môi của mình, hai tay bám vào lan can lấy chúng làm tay vịn mà bước xuống.
Chắc Bạch Hạo Vân lúc này còn đang tắm. Bởi vì Bạch Hạo Vân thường có thói quen tắm vào buổi sáng mà. Như vậy sẽ tốt cho việc lưu thông máu hơn. Trong lúc chờ đợi, Tư Mộc cũng đã bước xuống nhà rồi.
Nhưng khi Tư Mộc vừa xuống nhà, cô bước đi được mấy bước thì lại nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong nhà. Tư Mộc tự hỏi, người này là ai? Sao tự dưng lại xuất hiện ở đây? Nhưng cô đâu có quen người đàn ông này, chẳng lẽ là trộm?
Chắc là thế thật. Tư Mộc cứ nghĩ Trình Mục Vĩ là trộm, cô vớ lấy một chiếc bình hoa được làm bằng thủy tinh đang đặt trên chiếc bàn kia, bước chân cô rón rén lại gần chỗ của Trình Mục Vĩ đang đứng.
"Này, anh là ai, sao lại vào đây?"
Giọng của Tư Mộc hơi run run, tuy trong lòng đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Người giúp việc thì không có ở đây, còn Bạch Hạo Vân chắc chắn đang tắm trong phòng, không thể nào chạy xuống ngay được. Vì thế, Tư Mộc cầm lấy chiếc bình thuỷ tinh kia, nếu có gì thì liều mạng với tên này luôn.
Nghe thấy có người gọi mình, Trình Mục Vĩ ngay lập tức trở về với thực tại. Nhìn thấy cô gái hôm qua đang run rẩy, trên tay cầm một chiếc bình cắm hoa bằng thuỷ tinh chắn trước ngực. Trình Mục Vĩ còn tưởng Tư Mộc đang chào hỏi mình, định lên tiếng chào lại thì đã ngay lập tức bị cắt ngang.
"Anh là trộm có phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi đã báo cảnh sát, anh không được làm gì, nếu không, anh sẽ không thoát được tội đâu. Nếu anh chịu đi khỏi đây tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa."
Trình Mục Vĩ đưa mắt nhìn người con gái đang giơ móng vuốt ra trước mặt của Trình Mục Vĩ anh, Trình Mục Vĩ không biết bản thân mình phải nên khóc hay là nên cười nữa đây. Trộm? Trông bộ dạng của Trình Mục Vĩ anh có giống như ăn trộm lẻn vào nhà không vậy?
Trình Mục Vĩ đang định lên tiếng giải thích cho Tư Mộc rằng bản thân anh không phải là trộm, mà anh là bạn của chủ ngôi nhà này, Bạch Hạo Vân nhưng một lần nữa bị cắt ngang bởi người con gái tên Tư Mộc kia.
"Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không sợ anh đâu. Anh tuyệt đối không được làm gì. Anh đi đi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Tư Mộc giơ chiếc bình lên cao như đang muốn phòng vệ, như muốn bảo vệ bản thân mình.
Trình Mục Vĩ đưa tay vỗ trán, trong lòng không khỏi gào thét. Bạch Hạo Vân, cậu chết ở đâu rồi? Cậu mau xuống đây, nếu không lão tử sẽ mất mạng trong tay người phụ nữ này mất. Trông Trình Mục Vĩ tôi giống trộm lắm à? Tôi không ra gì đến thế sao?
Trình Mục Vĩ liếc nhìn Tư Mộc đang đề cao cảnh giác kia, anh thật muốn hét lớn vào mặt của người phụ nữ kia. Bà cô của tôi ơi, tôi không phải là trộm, làm ơn để cho tôi giải thích có được không vậy? Cô cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi biết là tôi đẹp trai, nhưng cô đừng có làm gì, nếu không Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ lấy mạng của tôi mất.
Trình Mục Vĩ phải giơ hai tay xin hàng. Trình Mục Vĩ thật không thể hiểu nổi, Bạch Hạo Vân thích điểm nào trên người của cô gái tên Tư Mộc này chứ.
Không khí giữa hai người đang cực kì căng thẳng thì lúc này, Bạch Hạo Vân cuối cùng cũng chịu xuống. Anh vừa mới tắm xong, sự mệt mỏi cũng được xua tan đi phần nào. Nhưng vừa mới xuống dưới, Bạch Hạo Vân lại chứng kiến một cái cảnh tượng cực kỳ buồn cười. Tay của Tư Mộc đang cầm một chiếc bình thuỷ tinh như đang muốn ra tay giết người, còn Trình Mục Vĩ thì đang giơ hai tay ra mà xin hàng.
Lúc đầu, Bạch Hạo Vân chỉ nghĩ cái tên Trình Mục Vĩ kia lại trêu chọc gì Tư Mộc khiến cho cô nổi giận chứ gì. Trong lòng của Bạch Hạo Vân còn không khỏi mừng thầm, Trình Mục Vĩ, cho đáng đời cậu, cho chừa cái tội hay đi trêu chọc người khác của cậu. Tốt nhất là cậu nên bị đánh cho bị thương đến mức nhập viện luôn đi, cho cậu một bài học nhớ đời luôn.
Trình Mục Vĩ nhìn thấy Bạch Hạo Vân đi xuống như là nhìn thấy vị cứu tinh vậy, vội vàng vẫy tay gọi Bạch Hạo Vân lại.
"Bạch Hạo Vân, cậu mau lại đây giúp tôi đi, nếu không tôi sẽ bị bà cô này đánh chết mất."
Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ nhăn nhó, tay anh chỉ tới phía của Tư Mộc đang đứng, giọng nói còn mang theo vẻ uất ức như là bản thân bị oan uổng gì đó.
"Có chuyện gì thế?"
Thấy mọi việc như không được đúng lắm, Bạch Hạo Vân đành chạy lại chỗ hai người đang đứng, lên tiếng hỏi.
Nhìn thấy Bạch Hạo Vân, Tư Mộc ngay lập tức "tố cáo" Trình Mục Vĩ.
"Tôi không biết anh ta là ai, tôi thấy anh ta lạ mặt mà tự dưng xuất hiện ở đây, chắc chắn là không có ý gì tốt. Tôi nghĩ anh ta lẻn vào đây chắc chắn là muốn ăn trộm gì đó."
Nghe đến đây, Bạch Hạo Vân không kiềm chế nổi mà bật cười sằng sặc nhìn Trình Mục Vĩ. Trình Mục Vĩ, hóa ra cậu cũng có ngày này à? Bị người ta hiểu lầm là ăn trộm.
Trình Mục Vĩ nhìn Bạch Hạo Vân đang cười đến đau cả bụng kia, chẳng khác nào là đang chế giễu anh. Còn Tư Mộc trên gương mặt hiện lên hàng loạt những dấu chấm hỏi to đùng khi nhìn Bạch Hạo Vân cười.
Trình Mục Vĩ nhăn mặt thể hiện rõ vẻ khó chịu, anh hơi nhướn mày, giọng như đang phẫn nộ muốn quát cho Bạch Hạo Vân một trận.
"Bạch Hạo Vân, cái đồ vô lương tâm nhà cậu. Cậu còn ở đó mà cười được à? Tôi bị người ta hiểu lầm có phải là cậu cảm thấy vui vẻ lắm có phải không hả."
Trình Mục Vĩ làm như đang trách móc Bạch Hạo Vân.
Bạch Hạo Vân cố gắng nhịn cười quay sang nhìn Tư Mộc. Anh đưa tay cầm lấy chiếc bình thuỷ tinh ở trong tay của cô trong lúc cô gái nhỏ của anh còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
"Được rồi, em hiểu nhầm rồi, cậu ta không phải là trộm đâu."
"Hả? Anh nói cái gì cơ? Không phải là trộm?"
Khuôn mặt của Tư Mộc ngơ ngác, lúc này cô như bị đơ toàn tập, vẫn không hiểu nổi chuyện gì vừa mới xảy ra.
Sau khi đã nghe Bạch Hạo Vân nói rõ mọi chuyện, trên gương mặt của Tư Mộc hiện lên rõ sự áy náy, hối lỗi. Cô chắp hai tay trước ngực, nhìn người đàn ông đang làm ra vẻ giận dỗi ở phía bên kia, giọng nói mang vẻ thành khẩn.
"Bác sĩ Trình, tôi thật sự xin lỗi. Tôi không biết anh là bạn của Bạch Hạo Vân, thật sự xin lỗi. Tôi thật sự không cố ý, mong bác sĩ Trình đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi."
Tư Mộc liên tục cúi đầu tạ lỗi với Trình Mục Vĩ. Haizz, thật là muốn hại chết cô đây mà. Sao lại không chịu nói sớm chứ? Mà cô đâu có cho người ta cơ hội nào để giải thích đâu?
Tý nữa thì gây ra chuyện lớn rồi chứ chẳng đùa. Nửa đêm nửa hôm bắt tội người ta chạy đến đây khám bệnh cho mình, rồi bây giờ còn cho người ta là trộm, tý nữa thì đánh người ta đến nỗi nhập viện. Ai ya, chắc cô chết mất! Tư Mộc liên tục cúi đầu xin lỗi, trong lòng của cô đang cực kỳ cực kỳ là áy náy.
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT