(45)

"Vậy tối qua, là anh chăm sóc cho tôi?"

Tư Mộc ngây ngốc, đôi mắt long lanh của cô trông vô cùng đáng yêu ngước mắt nhìn Bạch Hạo Vân. Chân mày của Tư Mộc vẫn hơi nhướn lại, cô vẫn không tài nào tin nổi tối hôm qua bản thân của mình bị bệnh, khiến cho Bạch Hạo Vân phải thức cả đêm chăm sóc cho bản thân mình.

"Không phải tôi thì còn ai nữa?"

Bạch Hạo Vân gõ nhẹ lên trán của Tư Mộc một cái, trên gương mặt mệt mỏi kia đã xuất hiện một nụ cười ngày càng đậm nét. Bạch Hạo Vân rất hiếm khi cười, nhưng một khi đã cười thì trông Bạch Hạo Vân anh cực kỳ đẹp trai.

Tư Mộc im lặng không nói gì, cô chỉ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân nhưng lại không lên tiếng. Hóa ra, tối hôm qua cô thật sự bị bệnh. Còn khiến Bạch Hạo Vân anh phiền lòng thức cả một đêm để chăm sóc cho mình. Thảo nào trông Bạch Hạo Vân lại mệt mỏi như vậy, hóa ra là chỉ chợp mắt được một lúc thì bị Tư Mộc cô gọi dậy.

Không hiểu sao, khoé mắt của Tư Mộc bỗng dưng cảm thấy cay xè. Đôi mắt cô hơi ửng đỏ, một vài giọt nước mắt suýt chút nữa thì rơi ra bên ngoài rồi. Tư Mộc dường như là rất xúc động.

Bạch Hạo Vân, sao anh lại tốt với tôi như vậy chứ? Chúng ta vốn chỉ là bạn bè, không có quan hệ máu mủ gì, nhưng tại sao anh còn tốt với tôi còn hơn cả người nhà của tôi nữa? Anh đã giúp tôi chữa trị khuôn mặt, giúp tôi nhìn thấy được ánh sáng rồi, lại còn cho tôi ở nhờ nhà, nay tôi bị bệnh Bạch Hạo Vân anh còn thức cả đêm để chăm sóc cho tôi.

Bạch Hạo Vân, tôi thật sự mang ơn anh quá nhiều rồi, cả đời này tôi trả cũng không hết được. Nay anh lại như vậy, tôi biết trả ơn anh cho đến bao giờ đây. Kiếp này không hết thì có kiếp sau, nhưng tôi không chắc sẽ trả hết được ơn huệ của anh dành cho tôi đâu.

Tư Mộc thầm nghĩ, nếu trước đây, Bạch Duệ Thần đối xử với cô chỉ bằng một phần mười như Bạch Hạo Vân đối với cô, cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Hơn nữa, nếu cô gặp Bạch Hạo Vân trước, cô chắc chắn sẽ động lòng với người đàn ông này. Nhưng hai người gặp nhau thật sự quá muộn. Cô là người đã từng trải qua một đời chồng, không thể vấy bẩn cả người đàn ông này được.

Tư Mộc không thể không thừa nhận, Bạch Hạo Vân như vậy không khỏi khiến cho cô động lòng. Trái tim của một người con gái làm sao mà không rung động với một người đàn ông tốt như vậy được. Nếu cứ như vậy, Tư Mộc không thể đảm bảo là mình sẽ không yêu người đàn ông tên Bạch Hạo Vân này. Nhưng cô không thể làm vậy, Bạch Hạo Vân còn có tương lai, anh xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc hơn, người ở bên cạnh anh phải là một người phụ nữ xứng đáng hơn, tốt hơn cô.

Tư Mộc cứ ngây ra đó, không nói lời nào. Cô không phải không muốn nói mà mỗi khi cô định mở miệng nói gì đó, cổ họng của cô như có một thứ gì đó chặn lại khiến cô không thể nói chuyện. Thế là cô không nói gì, chỉ biết ngồi trên giường im lặng nhìn Bạch Hạo Vân.

Bạch Hạo Vân nhìn người con gái hốc mắt đỏ hoe kia, dường như là đang rất xúc động. Nụ cười trên môi anh càng rõ nét hơn. Trong lòng Bạch Hạo Vân không khỏi mừng thầm. Anh biết, cô gái nhỏ này đã rung động. Tâm tư của Tư Mộc làm sao mà Bạch Hạo Vân anh không nhìn ra chứ. Tư Mộc rung động, nghĩa là cơ hội đang mở ra trước mắt Bạch Hạo Vân anh.

Tư Mộc rung động, rồi sẽ thích, cuối cùng sẽ là yêu. Bạch Hạo Vân càng cảm thấy hạnh phúc, quả là thức cả một đêm hôm qua đúng là không uổng phí rồi. Nhưng trước tiên, Bạch Hạo Vân phải dỗ dành người con gái đang chuẩn bị khóc trước mặt mình đã. Khoé mắt của Tư Mộc đã đỏ hoe lên rồi, chỉ một chút nữa là nước mắt sẽ chảy ra mà thôi.

Bạch Hạo Vân cúi sát mặt, suýt chút nữa là mặt của hai người sẽ chạm vào nhau rồi khiến cho trái tim trong lồng ngực kia của Tư Mộc không khỏi đập thình thịch, suýt chút nữa thì nhảy ra bên ngoài rồi. Bạch Hạo Vân đưa tay lau nhẹ vài giọt nước mắt chuẩn bị ứa ra trên hốc mắt của Tư Mộc kia, giọng nói như phần nào an ủi cô.

"Được rồi, sao tự dưng lại khóc thế này? Mau nín đi, không người ta nhìn vào lại tưởng tôi bắt nạt em đấy. Tôi sẽ bị người ta mắng là bắt nạt phụ nữ đấy có biết không?"

Giọng nói an ủi nhưng mang theo một phần đùa cợt. Bạch Hạo Vân ngẩng mặt lên, khuôn mặt của Tư Mộc đã đỏ bừng lên từ lúc nào không hay.

Tư Mộc khẽ liếc xéo Bạch Hạo Vân một cái, trong lòng cô thầm mắng con người này. Bạch Hạo Vân, làm gì thì có thể báo trước cho người ta một tiếng được không? Ở với anh ngày nào cũng như vậy chắc tôi lên cơn đau tim mà chết mất. Cô thật sự muốn quăng chiếc gối màu trắng của mình vào mặt của Bạch Hạo Vân. Cái con người này, thật là..........

Tư Mộc thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng may là chưa có môi chạm môi. Nếu không sau đó...... Không có sau đó nữa.

"Bạch Hạo Vân, anh thức cả đêm như vậy anh không mệt hả? Mệt thì mau về phòng ngủ đi, đừng có ở đây mà nói vớ va vớ vẩn."

Giọng nói của Tư Mộc nghe như là đang trách móc Bạch Hạo Vân nhưng thực chất là cô đang quan tâm anh, sợ anh mệt quá mà khiến cho sức khoẻ của bản thân mình ngày một giảm sút. Cả đêm không ngủ, chỉ chợp mắt được một lúc, làm sao mà bản thân chịu được chứ. Là người chứ đâu phải máy móc đâu mà ngày nào cũng làm việc, sau đó cả đêm không ngủ.

Bạch Hạo Vân khẽ cười, anh biết là Tư Mộc đang quan tâm mình, anh cũng thật sự rất vui khi cô lo lắng cho anh như vậy. Nhưng sáng rồi, ngủ sao được nữa. Bạch Hạo Vân anh có bao giờ ngủ vào buổi sáng đâu, trừ phi anh mệt mỏi đến mức kiệt sức không thể làm việc được.

"Thôi được rồi, bé con, anh đâu có cảm thấy mệt đâu. Em đó, mau dậy đi, đừng ngồi đó nữa. Mau dậy đánh răng rồi xuống nhà ăn sáng rồi còn uống thuốc nữa. Đang bệnh thế rồi mà còn không quan tâm đến mình."

Tư Mộc lườm Bạch Hạo Vân một cái. Lại bé con, Bạch Hạo Vân, nếu tôi đang không bị bệnh, có tin là tôi đập cho anh một trận không hả. Nghĩ bụng là vậy, nhưng Tư Mộc vẫn phải ngoan ngoãn lết cái thân xác đau nhức, mệt mỏi của mình vào trong phòng tắm.

Trong lúc đó, Bạch Hạo Vân cũng trở về phòng mình tắm rửa, thay một bộ quần áo mới. Bộ đồ này trên người anh đã có mùi rồi, sẽ khiến cho người ta khó chịu.

Cùng lúc đó, ở phía dưới nhà, Trình Mục Vĩ đã thức dậy từ lâu rồi. Cả đêm hôm qua chỉ vì lạ chỗ mà anh không ngủ được. Trong lòng của Trình Mục Vĩ thầm oán trách cái người tên là Bạch Hạo Vân kia. Mẹ kiếp, chỉ tại Bạch Hạo Vân làm ông đây cả đêm không ngủ được, khiến ông đang ngủ mà phải tỉnh dậy.

Mấy người giúp việc nhìn thấy Trình Mục Vĩ thì lên tiếng chào hỏi, bọn họ đã quá quen thuộc với cái con người này rồi.

"Chào bác sĩ Trình, tối qua cậu ngủ ở đây hả?"

Trình Mục Vĩ hai mắt thâm quầng do cả đêm không ngủ được, nhìn mấy người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng kia, anh gật đầu chào lại bọn họ.

"Ừ, tối qua chỉ tại cậu chủ của mấy người mà tôi phải ngủ ở đây, khiến gương mặt điển trai của tôi biến thành như thế này."

Trình Mục Vĩ vừa nói vừa oán trách. Con người này đúng là vừa tự luyến lại vừa khoa trương.

Mấy người giúp việc cũng chỉ biết lắc đầu mà cười trừ. Tính tình của Trình Mục Vĩ bọn họ hầu như ai cũng biết hết rồi. Khi ở bên Mỹ, Trình Mục Vĩ hầu như ngày nào chả chạy sang làm phiền Bạch Hạo Vân, hôm thì đòi ở lại ăn cơm, hôm thì đòi ngủ nhờ. Bạch Hạo Vân lúc đó cũng chỉ mặc kệ Trình Mục Vĩ. Còn về mấy người giúp việc hầu như đều hiểu con người này quá mà, chắc là này lại sang "ăn trực" nữa đây.

Mấy người giúp việc này vốn đã đi theo Bạch Hạo Vân từ lâu rồi, chỉ là lần này anh về quê nhà định cư nên bọn họ cũng muốn xin đi theo luôn. Còn Trình Mục Vĩ, lần này anh về đây chỉ là để đi du lịch, thăm lại quê hương mà thôi. Vả lại, Trình Mục Vĩ đang muốn chuyển công tác về nước, đành phải bám theo Bạch Hạo Vân trở về chứ biết làm sao bây giờ?

Trình Mục Vĩ chạy vào bếp, khẽ ghé tai hỏi một người phụ nữ giúp việc đang đứng thái thịt ở trong đó.

"Này, cô có biết cô gái ở đây có quan hệ gì với Bạch Hạo Vân không? Tại sao Bạch Hạo Vân lại đưa cô ta về đây?"

Người giúp việc kia khẽ lắc đầu.

"Tôi cũng không nhớ rõ lắm, họ chỉ nói họ là bạn. Nhưng cậu chủ quan tâm cô ấy dữ lắm, lúc cô ấy còn chưa nhìn thấy được, ngày nào cậu chủ cũng ở bên cạnh giúp đỡ cho cô ấy. Hơn nữa, còn đưa cô ấy sang Mỹ chữa bệnh nữa. Tôi chưa từng thấy cậu ấy đối xử với người con gái nào như vậy đấy."

Trình Mục Vĩ hơi trầm mặc.

"Cô ta trước đây từng bị mù sao?"

Cái thói nhiều chuyện của Trình Mục Vĩ này vẫn không tài nào sửa được. Nếu cứ như vậy, có ngày rước hoạ vào thân chứ chẳng tưởng à.

"Đúng vậy, lúc cậu chủ đưa cô ấy về đây thì cô ấy không thể nhìn thấy được. Nhưng bây giờ phẫu thuật thành công, không sao nữa rồi."

"Thế cô có biết cô ấy tên gì không?"

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy tên là Tư Mộc thì phải."

Người giúp việc kia vẫn tiếp tục công việc còn đang làm, không nhìn Trình Mục Vĩ nữa.

"Tư Mộc à...."

Trình Mục Vĩ hơi trầm ngâm, tay anh chống lên cằm ra vẻ như đang suy tư. Bạn bè? Có trời mới tin hai người là bạn bè đấy! Bạn bè gì mà Bạch Hạo Vân lại lo lắng cho người phụ nữ kia như vậy. Nói bạn bè, chỉ có kẻ đầu óc có vấn đề mới tin.

\#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play