Đoạn thời gian dài tiếp theo, Hạ Lâm vẫn vùi đầu học hành cực khổ, chăm chỉ cày cuốc.
Vì lúc thi tháng, cậu vừa vặn xếp hạng 30 của lớp, trong lớp cũng gọi là nở mày nở mặt, nhưng vào được lớp chọn, cậu cảm nhận được cảm giác bi thương "Đứng hạng bét".
Học sinh trong lớp chọn đều là tinh anh, nếu muốn vượt qua bạn học đứng trước mình, cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, trước kia trong lớp bình thường nhiều học sinh như vậy, tiến bộ nhảy vọt, là điều không thể xảy ra tại lớp chọn.
Nhưng Hạ Lâm không hề nản chí, cậu cảm thấy nếu mình có khả năng vào được lớp chọn, nhất định sẽ có khả năng tiếp tục leo lên.
Đến lần thi tháng thứ hai, cậu tăng 11 hạng, lần thi tháng thứ ba, cậu lại tăng tới 7 hạng, coi như là tiến đến hàng ngũ trung bình của lớp này, khiến cho các giáo viên nhìn cậu với ánh mắt khác xưa.
Đồng thời, Hạ Lâm còn nghe mấy tin tức cách quãng liên quan tới Tống Diên từ miệng của Chu Sóc.
Nghe nói lần thi tháng thứ hai, Chu Sóc tiến bộ rất rõ rệt, gần như là tái hiện kì tích của Hạ Lâm. Đến lần thi tháng thứ ba, hắn đã đứng đầu lớp bình thường.
Đối với những học sinh tiến bộ thần tốc ở giai đoạn cuối như thế này, nhà trường đương nhiên sẽ xếp bọn họ vào lớp chọn để bồi dưỡng. Trước mắt cậu cũng đã thấy có mấy học sinh lục đục chuyển từ lớp bình thường sang. Hạ Lâm đoán, với xếp hạng của Tống Diên, muốn vào lớp chọn cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Thật ra thì đối với chuyện Tống Diên chuyển vào, Hạ Lâm vừa mong đợi vừa kháng cự. Mong đợi là vì cậu cũng hi vọng Tống Diên có thể tiến bộ vượt bậc, vượt trội xuất sắc; nhưng kháng cự là vì, cậu sợ Tống Diên xuất hiện, sẽ lại làm lòng mình nhiễu loạn.
Nhưng Tống Diên vẫn chậm chạp không xuất hiện ở lớp chọn, Hạ Lâm rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Chu Sóc.
Chu Sóc nói cho cậu, trước đó thì thật ra giáo viên cũng chìa cành ô liu cho Tống Diên, nhưng Tống Diên lại từ chối. Tống Diên nói, vẫn ở lại lớp bình thường không bị ràng buộc.
Hạ Lâm nghe xong, im lặng rất lâu.
Cậu nghĩ, nguyên nhân Tống Diên từ chối không chuyển vào lớp chọn, hoặc là không muốn vào cùng một lớp với mình, hoặc là không thể bỏ lại Dư Lạc Đồng một mình ở lại lớp bình thường, hoặc là, cả hai.
Tháng năm, thời tiết dần dần nóng nực.
Sinh nhật Hạ Lâm ngay trước tết đoan ngọ, nhà trường nhân ngày lễ, cho đám học sinh một kì nghỉ ngắn.
Nhưng đối với học sinh năm ba còn hơn nửa tháng nữa là thi đại học thì kì nghỉ cũng chỉ là đổi chỗ học tập thôi.
Tối hôm đó, Hạ Lương không nói lời nào lôi Hạ Lâm và Chu Sóc ra ngoài ăn một bữa, coi như là chúc mừng sinh nhật Hạ Lâm. Bố và bà nội ở nước ngoài xa xôi cũng gọi điện chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Sức khoẻ của bà nội không tốt, quanh năm phải điều trị tại bệnh viện nước ngoài, bố vừa chăm sóc bà, vừa xử lý chuyện làm ăn nước ngoài, rất hiếm khi về nước. Bình thường nếu ông muốn dạy dỗ Hạ lâm, cũng thông qua Hạ Lương, cho nên lần này gọi điện về, chưa nói được với Hạ Lâm mấy câu đã bảo chuyển máy cho Hạ Lương, dặn dò anh phải đốc thúc em trai ôn luyện để thi vào đại học.
Đối với chuyện như thế này, Hạ Lâm đã quen rồi.
Mẹ lúc hạ sinh Hạ Lâm mà mất vì khó sinh, bố cậu mặc dù không tái hôn, nhưng vẫn chưa cắt đứt quan hệ với người đàn bà bên ngoài. Hạ Lâm không có quá nhiều cảm tình với cha mình, nhưng lúc nghe bà nội gọi tên cậu, mũi cậu lại thấy hơi cay.
Kiếp trước, bà nội qua đời sau một năm cậu come out với cả nhà.
Bố cậu đổ nguyên nhân cái chết của bà nội lên đầu cậu, nói là cậu làm bà tức chết. Nhưng Hạ Lâm biết sự thật không phải như vậy. Bà nội rất thương cậu, cho dù biết cậu là đồng tính, cũng không xem thường cậu, nếu không thì đã không lén để lại 10% cổ phần coi như của để dành của mình cho cậu.
Bà nội hi vọng cậu có thể bảo toàn tính mạng với 10% cổ phần này, nhưng cuối cùng cậu lại không thể sống quá 28 tuổi. Người cậu cảm thấy có lỗi nhất chính là bà nội.
Vì cuộc gọi quốc tế mà bữa cơm lại trở nên chua xót.
Hạ Lương thấy Hạ Lâm không vui, nghĩ là cậu đang lo lắng chuyện học hành, cũng không hỏi nhiều. Cơm nước xong anh lái xe đưa bọn họ về nhà luôn.
Về đến nhà, Hạ Lâm tắm một trận rồi mới trở về phòng ngủ định làm tiếp đề thi thử chưa làm xong.
Nhưng vừa ngồi xuống bàn học, cậu đã nghe thấy tiếng điện thoại reo lên.
Là số lạ. Hạ Lâm không có thói quen nhận điện thoại từ số lạ, cậu nghĩ là điện thoại spam, định mặc kệ không quan tâm, nhưng số lạ kia rất cố chấp, gọi liên tục.
Cuối cùng, Hạ Lâm đành phải nhận: "Ai vậy ạ?"
Đối phương vẫn không nói gì.
Ngay lúc Hạ Lâm định cúp điện thoại, cậu nghe được đối phương thấp giọng nói một câu: "Chúc mừng sinh nhật."
Giọng nói này quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa, khiến cho cậu hít thở khó khăn.
Không đợi cậu đáp lại, đối phương đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Hạ Lâm cầm điện thoại ngơ ngác một lúc lâu, mới nhớ ra cậu vẫn lưu số điện thoại của Tống Diên trong black list.
Sinh nhật mười tám tuổi của Tống Diên, Hạ Lâm cùng hắn uống một lon bia; mà sinh nhật mười tám tuổi của Hạ Lâm, Tống Diên chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại ẩn danh đến chúc mừng cậu.
Như vậy tính ra, giữa cậu và Tống Diên, coi như là chấm dứt rồi.
Hạ Lâm thở dài một tiếng, nằm xuống mặt bàn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Editor: Achlys
Wattpad: AchlysDo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT