Editor: Achlys

Wattpad: AchlysDo

Ngày hôm sau, Hạ Lâm đến trước giờ đọc sớm đến thẳng lớp chọn để điểm danh, cũng không nói lời từ biệt với Tống Diên.

Trường học vì không muốn học sinh lớp chọn bị quấy nhiễu hoàn cảnh học tập, đặc biệt sắp xếp bọn họ ở lớp học tại một toà nhà mới xây khác, cứ như vậy, cơ hội chạm mặt của Hạ Lâm và Tống Diên càng ngày càng ít.

Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không chạm mặt, có mấy lần, Hạ Lâm vẫn sẽ gặp Tống Diên ở nhà ăn hoặc ở sân thể dục, nhưng không đợi cậu phản ứng lại, Tống Diên đã nghiêng đầu rời đi, dáng vẻ còn cao lãnh hơn cả Hạ Lâm.

Những lúc như vậy, Hạ Lâm cũng chỉ biết cười một tiếng, nếu Tống Diên vì chuyện đêm đó mà ghi hận trong lòng, quyết chiến tranh lạnh với cậu đến cùng, thậm chí trở thành người dưng nước lã, cậu cũng cảm thấy không vấn đề gì.

Chu Sóc tuy không thể theo Hạ Lâm đến học lớp chọn, nhưng đến giờ ăn cơm, vẫn nghiêm túc thực hiện cương vị chạy đến trước cửa lớp của Hạ Lâm, chờ cậu cùng đến nhà ăn.

Mấy ngày sau khi tan giờ tự học buổi tối, trên đường về nhà với Hạ Lâm, Chu Sóc đột nhiên mở miệng nói một câu: "Gần đây Tống Diên không tới tìm tôi nói chuyện nữa."

Trước mặt Tống Diên, hắn sẽ cung kính gọi là "Tống thiếu gia", nhưng sau lưng hắn lại gọi ngắn gọn "Tống Diên" vô cùng lưu loát.

Hạ Lâm nhìn hắn một cái: "Trước kia cậu vẫn cảm thấy hắn rất phiền mà?"

"Phiền thì cũng phiền, trước kia hắn tìm đến tôi, nếu không sai bảo tôi thì cũng hỏi thăm chuyện của nhị thiếu gia cậu. Nhưng mà giờ đây, hắn không sai bảo tôi, cũng không hỏi thăm chuyện của cậu nữa."

Hạ Lâm chậm rãi nói: "Như vậy không tốt sao, đỡ cho cậu phải lâm vào tình thế khó xử."

"Nhưng mà..." Chu Sóc ngừng lại một chút, "Không biết sao, tôi luôn cảm thấy mất mát."

Hạ Lâm buồn cười nhìn hắn: "Sao cậu lại tiện như vậy hả?"

"Không phải," Chu Sóc có chút nóng nảy, "Mặc dù trước kia hắn vẫn luôn sai bảo tôi, nhưng mà... tôi cảm thấy cuộc sống ba người chúng ta chơi với nhau rất vui."

Hạ Lâm nghe xong, không nói thêm gì nữa.

Chu Sóc nghĩ là cậu mất hứng, vội vàng giải thích: "Đương nhiên là giờ nhị thiếu gia phải tập trung vào học hành, như vậy rất tốt. Mặc dù thành tích của tôi không tốt, nhưng nếu nhị thiếu gia tiến bộ, tôi cũng sẽ rất vui. Nhưng vấn đề là, tôi không nghĩ ra, chuyện nhị thiếu gia muốn thi vào đại học trọng điểm với chuyện làm bạn với Tống Diên, hình như không mâu thuẫn với nhau mà, sao lại vậy ạ?"

Hạ Lâm cắt ngang lời của hắn: "Chuyện của tôi, cậu đừng quan tâm."

"Vâng." Chu Sóc như đứa trẻ làm sai bị trách mắng, bả vai từ từ rũ xuống.

Hạ Lâm im lặng trong chốc lát, lại không nhịn được nói: "Cậu nói cho tôi tình trạng của Tống Diên dạo gần đây đi."

Chu Sóc nghĩ ngợi, nói: "Hình như hắn im lặng và cô độc hơn trước kia rất nhiều, không những không nói chuyện với tôi, đến cả những bạn học khác trong lớp hắn cũng không để ý, cả người toả ra chút sát khí."

Hạ Lâm không tưởng tượng nổi Tống Diên ngốc nghếch đó hung ác lên nhìn như thế nào.

Cậu do dự một chút, lại hỏi: "Vậy hắn... với Dư Lạc Đồng thì sao?"

"Dư Lạc Đồng ấy hả" Chu Sóc dường như nhớ ra, "Dư Lạc Đồng thì thường xuyên chạy đi tìm Tống Diên nói chuyện, hiện tại trong lớp có nhiều bạn học như vậy, cũng chỉ có Dư Lạc Đồng có thể nói mấy câu với Tống Diên. Hai người bọn họ thường xuyên cầm điện thoại chụm đầm lại, giấu giếm nói cái gì đó mà người khác không nghe thấy được."

Hạ Lâm hơi nghi ngờ, hai người mặt đối mặt còn cầm điện thoại làm gì, lập team chơi game hả? Nhưng đang là đầu năm, chức năng của điện thoại cũng rất ít, game trên điện thoại vẫn chưa thông dụng như vậy mà?

Ngay sau đó, Hạ Lam nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc, cậu hỏi Chu Sóc: "Gần đây Tống Diên trong giờ học thế nào, không đến mức bỏ bê học hành đấy chứ?"

"Học hành á?" Chu Sóc suy nghĩ, "Cũng được, trước hắn luôn ngủ trong lớp, nhưng từ ngày cậu chuyển lớp, giờ hắn nghiêm túc học hành hẳn lên, có mấy lần tan học tôi còn nhìn thấy hắn chạy đi hỏi giáo viên mấy câu hỏi."

Hạ Lâm ngẩn người ra, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây?

Cậu nhớ thành tích của Tống Diên ở kiếp trước cũng chỉ bình thường thôi, thi đại học thì miễn cưỡng vào được một trường hạng ba, còn là bố hắn chạy tiền vào. Nếu như kiếp này Tống Diên chịu khó học tập một chút, với trí thông minh của hắn, nói không chừng lại có thể đỗ một trường đại học khá hơn.

Ngay sau đó Hạ Lâm hồi thần lại, cảm thấy mình đúng là lo nghĩ linh tinh, cậu và Tống Diên đã mỗi người một ngả rồi, còn quan tâm chuyện hắn thi đại học làm gì.

Editor: Achlys

Wattpad: AchlysDo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play