*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Hâm mộ ghê, tự nhiên tui cũng muốn đi làm minh tinh, nổi hay không kệ mịa nó, nhưng mà tui muốn trải nghiệm cảm giác được bao dưỡng, sống mơ mơ màng màng.]

[Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai xấu được dường như cưng? Đã xấu còn đòi tìm kim chủ hả? Kim chủ người ta đẹp như vậy, giá trị nhan sắc tiền bạc cao chót vót như vậy, cưng đứng cạnh không sợ hạ thấp kim chủ hả?]

[Đuỵt! Này là chó chê mèo lắm lông nè, được lắm à nha!]

[Hình như hôm nay anh hai không chuẩn bị nguyên liệu quý giá gì, toàn là rau củ bình thường không.]

"Hôm nay nổi hứng nên mới mở live thôi, tuỳ tiện nấu gì thì nấu." Bạch Thanh Sâm cũng chưa biết làm món gì, cầm một củ khoai tây để lên bàn.

Bạch Thanh Sầm đột nhiên nhớ ra, hình như trong nhà còn một cục truffle (1) to bự, mua từ đợt bán đấu giá mấy ngày trước, cất gọn vào một góc được thời gian khá lâu rồi nên cũng không biết đã hư chưa, "Nếu được thì nấu khoai hầm nấm nhỉ?"

[Hả? Stream ẩm thực đắt tiền trong truyền thuyết đây à? Khoai tây hầm nấm nhà tui làm mấy hồi lắm, tào lao.]

[Stream nhạt nhẽo vậy mà cũng nằm ở trang đầu top đề cử? Dựa vào cái gì? Hay có thế lực ngầm?]

Trang đầu top đề cử?

Bàn tay Bạch Thanh Thầm đang bào vỏ khoai tay chợt dừng lại, từ khi nào anh lại nằm trong top đề cử rồi?

Out ra xem thử, đập vào mắt là kênh stream của anh được đề cử nơi bắt mắt nhất, trên cơ bản là vừa vào trang chủ là thấy ngay phòng stream của anh.

Phần giới thiệu đề cử cũng không phải anh viết bậy viết bạ mà là được biên tập chuyên nghiệp viết một đoạn đề cử nghe rất hấp dẫn.

Không cần hỏi, nhìn phát biết ngay cái tay Mục Tử Thành gây ra.

Hơn nữa, dựa theo thời gian stream của anh, chắc chắn Mục Tử Thành đã nói với chuyên viên kỹ thuật đặt thông báo riêng cho kênh stream anh, anh vừa mở live liền bị bế lên top đề cử.

Thật ra Bạch Thanh Sầm không quan tâm có được đề cử hay không, nhưng nếu anh nói thì Mục Tử Thành chắc cũng chẳng chịu gỡ, Bạch Thanh Sầm lười nói nhiều.

Anh mở ngăn kéo, cầm truffle mua bữa trước ra.

Nấm cục hay còn được gọi là nấm truffle, truffle trắng rất lớn, giá đắt đỏ hơn nhiều so với truffle đen bình thường.

Tuy tên là truffle trắng, nhưng mà không biết do thời gian hái ra lâu rồi hay do anh để một góc không chịu ăn mà vỏ ngoài không còn màu trắng như trước mà có điểm thiên về nâu, nhìn có vẻ ăn không được ngon lắm.

Bạch Thanh Sầm nghĩ ngợi, cuối cùng vì nhan sắc món ăn nên anh cũng cầm dao gọt mất vỏ ngoài.

[Cái thứ gì đây? Nấm bào ngư nấm hương nấm mèo, anh hai có lấy nấm kim châm hầm tui cũng biết, mà cái cục này là gì đây? Bự cỡ này rồi, khéo to ngang bông cải đấy chứ.]

[Mới search về thông não cho các bé iu đây, để anh khai sáng cho mấy bé, cái cục này tên ở nhà mẹ gọi là Nấm Cục, mỗi năm đẻ được mấy đứa nên rất hiếm, mới đợt trước đây bên nhà Thanh Sơn đấu giá một cục $57.000.]

[...Nãy thằng nào sủa nấm hầm khoai bình dân không cao cấp đâu? Sủa lại anh nghe, chỗ nào đíu cao cấp?]

[Đệch mợ! Anh dám đùa giỡn với trái tim mong manh thiếu nữ của tui? Truffle bị nóng là biến vị ngay, chỉ ăn sống được thôi, anh cầm nó hầm khoai là do anh không biết hay muốn trêu ghẹo tui?]

Bạch Thanh Sầm đã cạo gần nửa cục truffle trắng, anh nhìn các quần chúng nhiệt liệt gõ phím đang cay cú rồi nhìn lại cục nấm bự bự trong tay mình...

Hình như lúc đưa qua quản gia có nói cho Bạch Thanh Sầm phương pháp ăn chuẩn, chỉ là lúc ấy anh đang chuyên chú tìm tài nguyên cho Hạ Văn Miên, thành ra nói tai này lọt sang tai kia.

"Không được hầm? Thế tôi cắt làm gì?" Bạch Thanh Sầm đột nhiên thấy lãng phí thời gian ghê gớm, mà nấm truffle cắt ra tiếp xúc với không khí trong thời gian dài sợ rằng sẽ bị biến chất, thế là anh vung tay tính vứt thẳng.

Thùng rác cũng đem tới rồi.

[Anh ơiiii!!!! Anh làm gì!!??Anh dừng tay cho tui!! Thả xuống cái lùm mía anh thả xuống!! Đừng có ném mà làm ơn!!]

[Á á á!!! Mấy chục ngàn đô la đóooo!!! Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật anh ơi!!!]

[Hầm được!! Hầm được!!! Tui nói là hầm được anh có nghe thấy tiếng lòng tui đang kêu không!!! Cái cục này đẻ ra là để hầm khoai tây đó anh đừng vứt màa!! Thằng đần kia nó lừa anh đó!!!]

[Đúm đúm đúm! Hầm khoai tây hầm gà gì cũng hầm được hết!]

Quần chúng chia thành hai phe như nước với lửa, Bạch Thanh Sầm không biết nên theo phe nào, cũng chần chừ không biết có nên vứt cục nấm hay không.

Bạch Thanh Sần suy nghĩ: "Không thì một nửa đem hầm, một nửa ăn sống."

[Được được! Triển ngay!]

[Quá hợp lý! Đầu bếp, lửa lên!]

Nấm truffle lớn quá, thành thử mấy củ khoai Bạch Thanh Sầm đã chuẩn bị trước đó lại thấy thiếu, anh liền mở thêm một gói.

[Nhìn khoai tây của anh hai này, đóng gói cũng kiểu cách quá, nhìn là biết hàng xịn liền.]

[Há há, nói như mày ấy, cái bọc còn viết tiếng anh kìa, chắc càng xịn ha.]

[La Bonnotte (2)... Là cái gì vậy? Ai dịch trẫm nghe cái.]

[Đjt! Ông đây sẽ đíu bao giờ chê khoai tây nữa!]

[Khoai tây La bonnette, là cái giống bên Pháp đúng không?]

[Khoai trồng đặc sản trên đảo Noirmoutier bên Pháp, tra giá là hiểu.]

[Không hổ là kênh stream khoe giàu, củ khoai tây mà cũng mắc nữa.]

[Làm ơn đừng nói cục nấm to hồi nãy còn đắt hơn chứ?]

[Cái lùm mía cười chết bà nội. Cục nấm to ạ, nghe mà mất hết khí chất vương giả.]

Bạch Thanh Sầm không quan tâm giá nguyên liệu, bình thường anh ăn suốt, chẳng ai rảnh đi để ý đến giá đồ ăn của mình.]

Đọc phản ứng ở bình luận thì anh cảm thấy gì điều gì đó quái quái, anh cầm củ khoai lên nhìn: "Cái này đắt lắm à?"

[Không đắt không đắt, ký cũng tầm $500 thôi, rẻ chán, đắt gì cái tầm đó.]

[Không đắt thật, do tui nghèo thôi.]

Bạch Thanh Sầm nói: "Không thì chọn 300 người tặng khoai tây?"

[Vângg!!! Em cũm muốn thử khoai tây $500!]

[Tổ bê đê có linh, đợt trước rút thưởng một đồng cũng không trúng, cá cũng không có, lần này phù hộ, tín nữ nguyện cả đời chay mặn phối hợp, xin hãy cho em trúng thưởng một lần.]

[Chay mặn phối hợp??? Em gái cầu thế này là không thành tâm nhé. Tổ bê đê không độ nổi em đâu.]

Mấy người mới chui từ đề cử vào thì đều ngu người luôn rồi, tự nhiên phát hiện có thằng ngu streamer đi tặng khoai tây.

Còn chẳng phải cái loại mà xào rồi chiên rồi nấu sao, tặng thẳng cả củ khoai sống cơ.

Đúng là thần điêu đại bịp!

[Ủa gì đây gì đây? Stream loại một đi rút thưởng khoai tây hả? Không có tiền thì cũng nên nói một tiếng, thả cho quả bom là được, hà tất gì lại phải bần cùng như vậy?]

[Mịa! Tốt nhất là cưng nên nín đi. Cưng không thèm nhưng bọn chị thèm đấy rồi sao?]

Kỳ thật nói đắt quá mua không nổi cũng chỉ là nói giỡn, chỉ khoai tây mà thôi, chẳng qua là đặt lên bàn cân với khoai tây bình thường thì quý hơn thật. Nếu thèm quá muốn được ăn thì vẫn chi được, chỉ là không ai nghĩ sẽ mua nó. Anh hai nói vậy chủ yếu là thuận nước đẩy thuyền theo bọn họ thôi, chả hiểu sao vào tai người khác thì bị châm chọc mỉa mai.

[Anh hai ơi, đừng để ý bọn ngu đấy.]

[Kệ cụ chúng nó, chó cứ sủa anh hai vẫn live stream.]

Bạch Thanh Sầm đem rút thăm trúng thưởng treo lên, cúi đầu tiếp tục xử lí khoai tây.

Phần nấm để ăn sống kia thật ra có một chút khó xử lí.

Lỡ khi thức ăn dính nước lã bị tiêu chảy thì làm sao?

Tuy rằng bản thân Bạch Thanh Sầm không ăn, nhưng anh vẫn muốn suy nghĩ đến sức khoẻ người khác.

Bạch Thanh Sầm lấy bình nước khoáng, đem súc rửa nấm cho thật sạch sẽ, như vậy khi ăn sẽ không bị đau bụng

Bạch Thanh Sầm suy nghĩ thật toàn diện.

[Ăn sống còn phải tẩy rửa qua nữa? Không phải chỉ cần cạo đi lớp bùn bẩn bên ngoài là được hả? Mợ nó, anh hai đem cục nấm tẩy đến mức không còn cọng lông nào luôn... Tẩy nữa là còn mỗi cọng dây chun nữa thôi đó anh hai!]

[Đây là vệ sinh an toàn thực phẩm, nấu ăn đương nhiên là phải vệ sinh cho tốt rồi.]

[Ê... Nếu mà tra một chút về chai nước khoáng này thì tui sợ mấy ông sẽ không nghĩ đó là vệ sinh nữa.]

[Moá nó, đúng như tui nghĩ, một chai nước thì có gì quý giá đâu... Đuỵt!!!???!!!]

[Điên rồi, năm vạn tệ? Thần tiên quỷ quái tề thiên đại thánh quan thế âm bồ tát như lai phật tổ còn không dám uống cái thứ nước thánh này nữa oa oa oa!!!]

[Đừng chùi nữa!!! Anh ơi đừng chùi nữa làm ơn!!! Ăn như vậy là ngon rồi đừng có chùi đi nét tinh hoa của bé nấm cục nữa!!!]

[Nước thánh này liệu có nhìn thấu được con tim bé bỏng của tui đang nhói đau?...]

[Cái giống này mà là nước sao? Không! Đó là tiền! Là tiền đó!!!]

Bạch Thanh Sầm không nhìn thấy bình luận, cho nên anh không rõ dân tình đang thảo luận cái gì. Anh đem cục truffle đã xử lý tốt bày lên bàn, phần còn dư được đem đi hầm chung với khoai tây, ra một nồi thơm phưng phức.

[Lần đầu tiên anh hai không nấu cơm, mà anh hai đi hầm tiền.]

Bạch Thanh Sầm chuẩn bị đồ đạc chu đáo, đang rảnh rỗi cùng fans nói chuyện phiếm, thấy bình luận vừa rồi liền giải thích: "Đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường thôi mà."

Trừ nấm truffle bự ra, mấy món còn lại ở đâu cũng có thể mua được.

Nước thì đều như nhau cả.

Anh muốn hầm thêm một lúc nữa, khoai tây phải hầm hai mặt ăn mới ngon.

Bạch Thanh Sầm lấy ghế dựa đặt ở một bên ngồi xuống, tính toán nhân lúc này có thể cùng fans trò chuyện.

Anh vừa đặt mông xuống ghế, chuông cửa bên ngoài liền reo.

Bây giờ là buổi tối.

Ai lại ghé thăm vào giờ này nhỉ?

Bạch Thanh Sầm hoài nghi nhìn lại, Mục Tử Thành xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt tới chỗ Bạch Thanh Sầm vẫy vẫy tay, "Đồ ăn làm tới đâu rồi? Anh tới đưa cho bé mấy món ngon nè."

"Tự nhiên anh đến đây làm gì vậy?"

"Anh xem em livestream, thấy em chuẩn bị làm gì đó là anh biết ngay em sẽ không thích ăn, anh liền phi tới nhà em mang đồ ăn, tiện thể để cho quản gia chuẩn bị luôn."

"Anh nhìn chằm chằm em stream à?"

"Còn đặc biệt quan tâm luôn ấy chứ, mỗi lần em livestream là thông báo trong điện thoại anh nhảy tưng tưng, anh mở máy ra là vô xem em stream liền."

[Mơ sướng ha! Tui đây từ cái đợt anh hai live lần trước chưa bao giờ out phòng nhé?]

[Huynh đệ tình thâm cảm động trời xanh thắm thiết quá? Em thì làm việc ở công ty anh, anh thì cài thông báo đặc biệt cho stream của em.]

[Ê bộ mình tui thấy đồ ăn Mục đem tới ngon quá hả... Liếm liếm]

[Lâu nay thưởng thức tay nghề nấu ăn của Bạch Bạch, tôi quên mịa mất đồ ăn ngon trông nó như nào rồi.]

Thật ra Mục Tử Thành chưa trải nghiệm đồ ăn của Bạch Thanh Sầm nấu bao giờ. Từ nhỏ đến lớn, Bạch Thanh Sầm không có ở dưới bếp đâu á, trong nhà đều có đầu bếp, họ sợ trẻ nhỏ không cẩn thận rất dễ bị thương, không cho anh vào bếp. Về sau trưởng thành, bản thân Bạch Thanh Sầm đối với chuyện bếp núc không có hứng thú, vì vậy không ai dám làm mất lòng anh.

Mục Tử Thành vớt một đống khoai tây từ trong nồi, đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác được thưởng thức mỹ thực của Bạch Thanh Sầm đó.

Vừa cho vào miệng, Mục Tử Thành liền ngây ngẩn cả người.

[Ăn ngon không dị? Ngon hay không, không ngon hay ngon nói một lời, quần chúng hóng hớt đang cực kỳ khẩn trương!]

[Tui cũng khẩn trương lắm à nha, nhìn đâu đến nỗi, mà sao tui thấy vẻ mặt ổng khắm khắm thế nào á, không biết mùi vị ra sao?]

[Gì mà xoắn dữ vậy, khoai tây làm sao khó ăn đến mức đấy.]

Ngay sau đó...

"Oẹ."

Bạch Thanh Sầm đang ngồi ăn xiên chiên (3): "..."

Chán chả buồn ăn.

"Khoai tây này..." Ngũ quan Mục Tử Thành có chút vặn vẹo, nửa điểm cũng nhìn không ra cái bộ dáng tổng tài anh tuấn soát khí ngời ngời như trước, vắt hết óc suy nghĩ thuyết minh về hương vị thần kì thơm ngon tuyệt vời của món ăn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào sử dụng ngôn ngữ để hình dung.

"Đây là cái vị gì vậy trời?"

Bạch Thanh Sầm nhăn mày, anh nấu cơm đều rất cẩn thận mà, chẳng sợ không phải sơn hào hải vị, làm gì khó ăn đến vậy chứ. Anh cầm lấy muỗng tự ăn một ngụm

"Truffle hầm khoai tây, không thể ăn sao?"

"Ấy ấy bình tĩnh, em đừng có ăn, hay có khi vừa rồi nấu không chín kĩ, đem hầm lại một hồi là ngon liền."

Mục Tử Thành vội vàng đem cất cái muỗng Bạch Thanh Sầm đang cầm trong tay.

"Em ăn xiên que đi, món đó để nguội là ăn không được."

Xiên que chiên khi nguội sẽ bị biến đổi dầu mỡ, hơn nữa mềm oặt một chút thì coi như bỏ. Bạch Thanh Sầm vốn kén ăn, mấy món không hợp khẩu vị đều không thèm liếc một cái.

Xiên que này dù sao cũng là đồ chiên dầu mỡ, không lành mạnh, cho nên quản gia rất ít khi chuẩn bị món này.

Bạch Thanh Sầm không can thiệp vào thực đơn mỗi ngày, nên xiên que anh cũng ít khi ăn.

[Rõ ràng anh hai ăn như mèo vậy, mỗi một ngụm đều ăn chậm nhai kỹ. Không hiểu sao tự nhiên tui thấy ngon ghê.]

[Em gái lầu trên ơi, em nói rõ ràng đi. Anh hai ngon hay anh hai ăn ngon?]

Mục Tử Thành lén lén lút lút đem nồi khoai tây cấp đẩy sang một bên, che ở phía trước ý đồ không cho Bạch Thanh Sầm phát hiện. Hắn hỏi: "Khi nào mới livestream xong vậy? Lát nữa đi ra ngoài dạo với anh nhé? Hang ổ ở chỗ này không thú vị gì hết."

Bạch Thanh Sầm nuốt xuống miếng rau trong miệng, nói: "Mấy bữa em bận quá, giờ mới rảnh rỗi."

A a a giờ mới là thời gian thả lỏng đây.

Mục Tử Thành nói: "Anh nghe nói em vẫn luôn chạy tài nguyên cho cậu ta, không phải cậu ta có người đại diện rồi sao? Em vội vàng như vậy để làm gì? Công việc của người đại diện cũng là em cử tới, mang tiếng người đại diện như thế thì sau này sống kiểu gì?"

"Có chút tài nguyên người đại diện lấy không được."

Hơn nữa, Bạch Thanh Sầm trong khoảng thời gian này gióng trống khua chiêng tìm tài nguyên, trong giới đã có rất nhiều người đều nghe được tiếng gió, bắt đầu chủ động đem tài nguyên đưa đến trước mặt anh để anh thoả sức chọn lựa.

Kể từ đó, về sau cũng có thể nhẹ nhàng một ít, không cần anh phải hỏi khắp nơi.

Đây cũng là nguyên nhân trong khoảng thời gian này anh bận rộn như vậy, về sau tương đối nhàn nhã, cho dù vội cũng chỉ là chọn lựa tài nguyên bọn họ đưa lên mà thôi.

Mục Tử Thành một bụng giấm chua lòm: "Em đối với cậu ta rất để trong lòng."

"Vâng."

Chính mình nuôi dưỡng chim hoàng yến nhỏ,

mình không để bụng thì ai để bụng.

Cũng muốn để người khác hỗ trợ lắm mà đâu có được.

Hơn nữa Hạ Văn Miên cũng rất cố gắng, tuy chưa có hoạt động cụ thể, nhưng mới mấy ngày ngắn ngủi số Weibo fans liền bắt đầu tăng lên.

Album đầu tay bán rất không tồi, tuy rằng không được tính là đại bạo, nhưng đối với tân binh mà nói thì đây là một sự khởi đầu rất tốt.

"Nếu nhàm chán thì anh cũng có thể đi tìm một người."

"Thôi đi, anh không có nhàn rỗi như bé, ann còn phải còng lưng đi làm, anh còn phải còng lưng công tác, 24/7 không được nghỉ ngơi. Mụ nội nó, anh còn không có nổi một giât nghỉ ngơi nữa. Lần trước anh liên tục tăng ca ba ngày, về nhà mắt cũng chưa dám khép lại đã bị ba anh kêu ra mắng té tát như con chó. Em nói xem đây là người làm việc lớn sao!"

Cha Mục Tử Thành sớm liền đem công ty cho Mục Tử Thành, còn mình thì tung tăng vui vẻ đi nghỉ dưỡng, không có chuyện gì đại sự thì sẽ không trở về. Bạch Thanh Sầm bên này có người ở công ty công tác, cho nên anh mới có thể rảnh rỗi.

Mục Tử Thành đều nghẹn khuất khóc, thấm thía nói: "Tiểu bạch à, em xem anh có đẹp trai không, nhìn thế nào? Hay để anh từ chức tổng tài tập đoàn Mục thị, rồi em bao dưỡng anh nha."

Bạch Thanh Sầm nghiêm túc đánh giá mặt mũi hắn một chút: "Em bao dưỡng, tương đối xem trọng giá trị nhan sắc."

Mục Tử Thành thở dài: "Ây gù, anh đây... Ủa?"

Mục Tử Thành hậu tri hậu giác phản ứng lại: "Em nói ai xấu vậy??!!"

__________

(1) Nấm cục hay nấm truffle:

Nấm Truffle còn được gọi là nấm cục, nấm kim cương.

Tại phiên đấu giá vào năm 2006, một đại gia Hong Kong đã chi 125.000 Euro (~3,2 tỷ đồng) cho 1,5kg nấm Truffle trắng. Với mức giá cao khổng lồ này, nấm Truffle trắng trở thành loại nấm đắt đỏ nhất trên thế giới.

Nấm Truffles được ca ngợi như một loại thần dược phòng the.



(2) La Bonnotte: Được trồng trên đất cát bón bằng rong biển tại đảo Noirmoutier (Pháp), La Bonnotte trở thành giống khoai tây đắt nhất thế giới với giá 25 triệu đồng/kg. Được mệnh danh là vua của các loại khoai tây, giống khoai tây đắt đỏ La Bonnotte thường có giá khoảng 700 USD (tương đương gần 15 triệu đồng)/kg



(3) Xiên chiên, hay còn gọi là xiên que

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play