Những ngày tốt đẹp tựa như giấc mộng say, chờ đến khi tỉnh lại thì bản thân để ngồi trên xe trở về. Khoảng cách giữa thành phố S cùng thành phố H không xa, chỉ cần ngủ một giấc là đến. Một tiếng la nhẹ nhàng vang lên, Kỷ Dao Quang buồn ngủ đang gối đầu trên vai Thường Du, lười biếng ngáp, không tình nguyện ngồi dậy.

Kịch bản Tô Từ đưa năm ngoái đã chọn xong, sau khi do dự giữa "Hữu Tình Dao" có đề tài giang hồ, cùng "Truyền Kỳ", thì cô quyết định chọn "Truyền Kỳ", cô cũng từng hỏi ý kiến Thường Du, mà ý nàng lại là tự em quyết định đi. "Truyền Kỳ" đầu tháng ba bắt đầu khai máy, từ bây giờ đến lúc đó còn hơn một tháng, vừa lúc có thể tham gia gameshow "Khách Sạn Thời Gian". Nắm giới thiệu sơ lược trong tay, dù là tiết mục do công ty mình sản xuất, nhưng vẫn không nghe được bất kỳ thông tin hữu dụng nào từ miệng Kỷ Khai Dương, hắn chỉ nói quyền ghi hình thuộc về tổng đạo diễn Triệu Bắc Đình.

Là người lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, cái tên Triệu Bắc Đình không thể quen thuộc hơn. Vị ảnh đế này sau khi nhận được nhiều giải thưởng lớn thì quyết định rời khỏi màn ảnh, xuất ngoại học đạo diễn, sau khi trở về từ trước màn ảnh lui về sau màn ảnh, xoay người vô cùng hoàn mỹ, hiện tại danh xưng diễn viên dần phai nhạt trên hắn, nhưng hình tượng trong lòng mọi người lại đứng vững lần nữa. Khác với Lý Âu táo bạo chấp nhất với phim ảnh, Triệu Bắc Đình được xem như ôn nhu tinh tế, lĩnh vực hắn quay có rất nhiều, ngoài phim chiếu rạp, còn có phim truyền hình, cùng các gameshow lớn. Có thân phận minh tinh lâu đời cùng đạo diễn kim bài, hắn vĩnh viễn luôn quay những thứ mình thích. Trong lúc này, gameshow có số lượng không nhiều lắm, các nhà sản xuất cũng rất ít đầu tư. Giải trí Bắc Đẩu vừa thành lập đã tìm Triệu Bắc Đình, lập tức ra quyết định.

"Dù sao Hoa Hàn cũng từng là cây trụ của giới giải trí, đột nhiên rơi đài, sẽ có rất nhiều ánh mắt tập trung đến nó. Tiếc mục này dù thành hay bại cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với sự phát triển của công ty." Kỷ Dao Quang húp mắt lại, chậm rãi nhớ lại, Kỷ Khai Dương bảo cô điền vài từ, phần lớn đều liên quan đến lịch sử mà tên tiết mục là "Khách Sạn Thời Gian", chẳng lẽ là gameshow suy luận lịch sử? Vừa nghĩ đến, cô vươn tay chọc Thường Du, hiếu kỳ hỏi, "Chị biết khách mời là ai không?" Năm ngoái, gameshow đã bắt đầu tuyên truyền, ngoài tin hai người tham gia bị lộ, những người khác vẫn chưa được tiết lộ, ngay cả poster miêu tả chân dung cũng chỉ là một bóng đen.

"Không biết." Thường Du lắc đầu, đứng lên mở cửa. Tiếng chuông bám riết không tha, chẳng qua gia hỏa Kỷ Dao Quang dường như không nghe thấy, hai chân đặt trên bàn trà, vừa lười biếng lại vô lễ. Đầu tiên nàng nhìn thấy là một lồng mèo, sau đó Tô Từ cùng Kiều Tay cùng nhau bước vào. Người đại diện là người nhận được tin các nàng trở về đầu tiên. "Hai người cùng nhau đến?" Thường Du mím môi, để người vào nhà.

Kiều Tây lắc đầu nói: "Không phải, là gặp nhau ở cửa tiểu khu." Nàng nhìn bảo mẫu mèo Tô Từ, thật sự không nghĩ ra vì sao hai vị tiểu tổ tông lại nuôi một con mèo xấu manh như vậy. Siren đang lười biếng cuộn tròn trong lồng, sau khi được thả ra thì kích động như được tiêm máu gà. Cái đuôi dựng thẳng lên, bước chân ưu nhã như đang tuần tra lãnh địa từng là của mình, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên sô pha, làm Kỷ Dao Quang đang trong cõi mơ khiếp sợ. Duỗi tay ôm Siren không an phận vào lòng, Kỷ Dao Quang vuốt lông nó, hừ nhẹ nói: "Xem ra mấy ngày nay con mèo xấu này sống thoải mái nhỉ? Béo lên không ít." Nghe thấy bị gọi là mèo xấu, Siren meo vài tiếng tỏ vẻ kháng nghị.

"Theo thường lệ, quay gameshow sẽ không cần người đại diện hay trợ lý đi cùng, đến lúc đó hai người cùng nhau đến đó sao? Địa điểm là thôn Mạnh gia ngoại ô thành phố H, này không phải là nơi hẻo lánh." Kiều Tây nói.

"Ân." Thường Du gật đầu nói, "Kiều tỷ, chị ở lại thành phố H, công tác còn lại bên phòng làm việc giao lại cho chị."

"Với bản lĩnh của hai đứa trong quá trình quay sẽ không bị người khi dễ." Kiều Tây nhấp môi cười, "Nhưng hợp đồng của Dao Quang sắp đến hạn rồi? Đến lúc đó tính làm thế nào bây giờ?" Kỷ Dao Quang vẫn đang nghĩ vấn đề này, cô vừa nghe Kiều tây hỏi, lập tức dựng tai, cõi lòng chờ mong câu trả lời của Thường Du, đáp án tốt nhất là gia nhập phòng làm việc của Thường Du, đó gọi là "thê thê đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim", còn đáp án không tốt nhất là tiếp tục thay Thịnh Đường làm trâu làm ngựa.

"Nếu cần nói thì không chờ đến khi hợp đồng kết thúc." Thường Du nhàn nhạt lên tiếng, nhìn con ngươi đầy mong chờ của Kỷ Dao Quang, cười nói, "Đến lúc đó em đi ký hợp đồng với giải trí Bắc Đẩu đi."

"Nga." Kỷ Dao Quang ủ rũ đáp, vô cùng không hài lòng với đáp án này. Bên ca ca đương nhiên không tệ nhưng nơi có Thường Du không phải càng tốt hơn sao? Khẳng định là ghét bỏ kỹ thuật diễn của mình, cô ai oán trừng mắt Thường Du, tay vuốt mèo cũng mạnh hơn, tiếng sắc nhọ kêu lên quanh quẩn trong phòng. Kỷ Dao Quang đột nhiên buông tay, ngượng ngùng nhìn mọi người.

"Vốn phòng làm việc được thành lập là vì đạt được những tài nguyên tốt trong giới, dưới sự khống chế của Thịnh Đường, rất nhiều chuyện đều phải theo ý công ty." Thường Du giải thích. "Hiện tại Kỷ Khai Dương tiếp nhận giải trí Bắc Đẩu, phòng làm việc của chị sau này cũng sẽ về đó, em đừng suy nghĩ lung tung." Nếu để mọi chuyện hoàn thành sau đó chờ Kỷ Dao Quang phát hiện, không biết phải đợi đến bao giờ, sau lần trò chuyện với Kỷ Khai Dương, những u sầu từng tích tụ đã chậm rãi theo thời gian tan đi, sau khi miệng vết thương lành, nàng càng muốn cẩn thận tìm kiếm hướng đi cho tương lai.

Ý cười hiện rõ trên mặt, Kỷ Dao Quang chống cằm, nhìn về phía Tô Từ không nói lời nào. "Tô tỷ, đến lúc ấy, chị có muốn đi cùng em không?"

Khi thân phận của Kỷ Dao Quang bị tuôn ra, nàng vô cùng kinh ngạc, dù sao người trong giới này luôn hận không thể vận dụng tất cả những tài nguyên mà mình đang có, dù quan hệ trong nhà không tốt, cũng sẽ dùng mọi biện pháp giành được lợi ích lớn nhất, làm sao nghĩ đến vị tiểu thư này lại mù quáng lăn lộn trong giới giải trí, một hai tự mình vấp phải trắc trở khắp nơi, này còn không phải ngốc sao? Nàng còn nghĩ rằng thật sự là con riêng, nào biết quan hệ của người ta cùng người nhà thật sự rất tốt, chỉ vì không muốn làm người khác biết thôi. Điều này làm người dân nhỏ bé như nàng vừa hâm mộ lại vừa cảm khái. Thân là người đại diện, nàng luôn che chở cho Kỷ Dao Quang, đây là trách nhiệm cùng bổn phận trong công tác của nàng, nếu lúc trước đổi thành nghệ sĩ khác, nàng cũng sẽ không chút do dự. Ngẫu nhiên cảm giác hận sắt không thành thép, nhưng dù thân là "bình hoa", Kỷ Dao Quang vẫn mang cho nàng rất nhiều thứ. Nhưng nàng không thể như Kiều Tây trực tiếp rời Thịnh Đường được, thần sắc phức tạp, nàng nuốt xuống tiếng thở dài, trêu chọc đáp: "Quyết định vậy đi, đến lúc chị bị Thịnh Đường đuổi đi, lưu lạc đầu đường, sẽ gia nhập bên em."

Bị Thịnh Đường đuổi đi mà không phải tự mình chủ động từ chức, một câu này tiết lộ rất nhiều thông tin. Kỷ Dao Quang suy tư gật đầu, cô từng nghe Tô Từ nhắc lão tổng Thịnh Đường từng giúp đỡ nàng, với tính của nàng sẽ rất khó chủ động rời đi. Nàng cười, chớp mắt, nói: "Đó là đương nhiên, ngoài mở cửa cho chị, em còn thêm trăm cái cửa sổ."

Tô Từ xua đi thương cảm trong lòng, cười đáp: "Em đừng nhân lúc chị tiến vào thì đóng cửa sổ, kẹp trán chị." Nhìn Kỷ Dao Quang xua tay liên tục, nàng nhìn Siren dưới chân, hai vị chủ này trở về không bao lâu sẽ đi tiếp, vậy..... "Vậy còn Siren? Vẫn ở nhà chị sao?" Trong lòng nghĩ gì tự nhiên nói ra. Trên thế giới vốn không mèo xấu, chỉ cần nhìn nó đủ lâu thì mèo nào cũng manh.

Kỷ Dao Quang cười đáp: "Không cần phiền toái."

Trong lòng Tô Từ hơi thất vọng, chẳng lẽ vì mình không thể đi theo nên em ấy tìm người khác? Có suy nghĩ này, Tô Từ chua xót nói. "Vậy em tính đặt bên nhà Kiều Tây? Hay là cửa hàng thú cưng?"

"Không phải." Kỷ Dao Quang nói. "Em tính đem đến tổ tiết mục, em nghe nói có thể mang theo thú cưng, tiết mục chúng ta tham gia cũng mô phỏng sinh hoạt đúng không?" Nói xong nhìn Thường Du, ý muốn của tổ tiết mục không quan trọng, chỉ cần Thường Du gật đầu, nan đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Thường Du nhìn vẻ mặt bị thuốc nhuộm đen của Siren, sắc mặt có chút phức tạp. Tổ tiết mục có thể mang thú cưng đến để gia tăng tính thú vị, mang đến hiệu quả kinh người không tưởng. Nhưng diện mạo của con mèo này có phải không quá thích hợp không? Vốn không cảm thấy gì, nhưng nghe thấy Kỷ Dao Quang muốn mang nó vào tổ tiết mục, Thường Du bắt đầu rối rắm giữa xấu cùng manh. "Nếu em thích thì mang nó theo đi." Cuối cùng, Thường Du dời mắt nói. Đã lường trước khi tiết mục phát sóng...... con mèo xấu này sẽ biến thành người thu lợi lớn nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play