"Truy binh" đã rẽ sang hướng khác, từ trong sân của nữ nhân ôn như bước ra, trong lòng Trình Hạc Niên đầy nghi hoặc, thậm chí Lục Dư Thanh nói gì nàng cũng không nghe thấy. Vì sao phóng viên lại chạy đến hẻm nhỏ? Rõ ràng hành tung của hai người rất bí ẩn. Trên đường gặp được vài đứa nhỏ không biết chuyện nên sẽ không phải là bọn nhỏ..... thật ra nàng nghi ngờ An Mộ Ngọc, nhưng hiển nhiên Lục Dư Thanh không đem chuyện này đặt trong lòng. Bĩu môi, nuốt hết những lời muốn nói, trên đường về, hai người không nói chuyện.

Weibo là nơi đăng rất nhiều tin tức nhưng cũng là nơi làm nàng căm ghét, đám anh hùng bàn phím chỉ biết đeo mặt nạ mắng người, họ chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Sau khi điện thoại mở nguồn, một lượng tin tức tràn vào, nhìn lướt qua, sắc mặt Trình Hạc Niên càng thêm lạnh. Nàng hít sâu một hơi, kiềm nén cảm xúc, lướt Weibo quả nhiên thấy được chuyện hôm nay. Lục Dư Thanh, tiệm Thử Tâm An cùng tên nàng kề nhau, bên dưới không ít fans ngây thơ nói muốn đến hẻm nhỏ, có lẽ có thể ngẫu nhiên gặp được nữ thần của mình. Nhưng kỳ quái là những tin che trời lấp đất lại không tìm được, ngay cả trên diễn đàn cũng bị xóa sạch.

Là ai giúp nàng? Lục Dư Thanh? Trình Hạc Niên lắc đầu phủ nhận, tuy Lục Dư Thanh rất có địa vị trong giới âm nhạc, rất được mọi người hoan nghênh, nhưng xét về thế lực thì chưa chắc có thể chống lại Thịnh Đường. Chẳng lẽ là Biên Vu Đình? Trong đầu hiện lên tên này, chỉ cảm thấy cảm giác chán ghét dâng lên,nàng mở WeChat xem, bên trong có an ủi, có dò hỏi, thậm chí có người không liên quan vui sướng khi người gặp họa, cũng may trong đó không có tin nhắn của Biên Vu Đình, lúc này nàng mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Xảy ra chuyện gì, cần hỗ trợ sao?" Đây là tin nhắn của Kỷ Dao Quang cách đây vài tiếng trước. Nhưng mình chưa trả lời, cô cũng chưa từng truy vấn lải nhải giống những người đó.

"Không có việc gì, cảm ơn." Trình Hạc Niên nhắn, dừng chốc lát, tiếp tục nhắn, "Những tin trên mạng, là cậu giúp tôi?" Vì tẩy trắng vả mặt hoặc đẩy một chuyện khác thu hút sự chú ý của mọi người, họa thủy đông dẫn* là thủ pháp hiện tại, thô bạo trực tiếp xóa những tin liên quan. Thái tử Thịnh Đường là dạng gì mọi người còn không biết? Hằng năm là công tử phong lưu đầy tin tình ái, mọi người chỉ sợ thế lực của Thịnh Đường, hiện tại có người dẫn đầu, hiển nhiên là tồn tại một thế lực không thể đắc tội hơn Thịnh Đường.

*họa thủy đông dẫn: chỉ những người lấy người khác chịu tội cho mình.

Khi Kỷ Dao Quang nhìn tin nhắn của Trình Hạc Niên đã là hoàng hôn, là Thường Du cầm điện thoại của cô nói cho cô. Trên bàn trà của thư phòng là những quyển sách cổ, nhìn sơ qua là chuẩn bị cho cơm tất niên sắp đến. Rất nhiều người đã phai nhạt cái gọi là cảm giác năm mới, bao gồm Thường Du, nhưng trong lòng Kỷ Dao Quang vẫn còn thứ tình cảm khó có thể tan đi.

"Không phải em." Kỷ Dao Quang rất bận, thậm chí không có thời gian nhận điện thoại, "Chị giúp em trả lời sao?"

"Vậy là ai đứng sau chuyện này? Biên Vu Đình?" Thường Du gật đầu, ngồi đối diện Kỷ Dao Quang. Tầm mắt dừng trên người người nào đó, nhưng hiện tại, nàng như mất đi lực hấp dẫn, khi nói chuyện Kỷ Dao Quang cũng không ngẩng đầu. Nàng nâng mí mắt, nghiêng thân về trước, phần lớn là chữ phồn thể, mỗi vòng tròn, mỗi chấm câu cho biết cách đọc, nàng đã từng học qua văn học cổ nhưng không yêu thích bằng Kỷ Dao Quang.

"Là Kỷ Khai Dương."

Chỉ vừa chữ, Thường Du đã hiểu rõ. Kỷ Khai Dương vì muốn Trình Hạc Niên viết nhạc cho gameshow sắp đến nên tự nhiên sẽ giúp nàng giải quyết những tin đồn kia, là một thương nhân, hắn theo đuổi lợi ích lớn nhất, huống chi hắn thấy vị cô nương này có quan hệ không tệ với em mình, sao có thể đứng nhìn. Xóa những tin của Trình Hạc Niên, tuôn ra một vài chuyện ngu xuẩn mà Giang Lưu làm, cùng với sự hoa tâm của Giang Thủ Phương, giữa những hàng chỉ ám chỉ việc thượng bất chính hạ tắc loạn. Nhìn thấy truyền thông đổi gió, cố gắng khai quật những chuyện trước kia, chuyện Giang Hoài là con riêng cũng bị lột ra. Đương nhiên, Thịnh Đường cũng ra tay, tin tức rất nhanh đã bị xóa chỉ còn vài chuyện linh tinh, trong khoảng thời gian ngắn, sợ là không có tâm trạng chọc ghẹo người khác.

"Em đã gửi đến hòm thư của Kỷ Khai Dương, còn Trình Hạc Niên, sẽ có người của công ty liên hệ, chúng ta không cần nhiều lời." Kỷ Dao Quang đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Cô vòng qua bàn trà, ngồi vào lòng Thường Du, duỗi tay câu cổ nàng, hưng phấn cười nói, "Em biết làm gì rồi!" Tâm tư cô không đặt ở chuyện của Trình Hạc Niên.

"Mập rồi." Thường Du nhẹ nhàng cười, tay vuốt hông Kỷ Dao Quang. Mấy ngày qua thật sự sung sướng, đang trong cường độ công tác cao đột nhiên được thả lỏng, cơ thể cũng phát ra tín hiệu. Đối với các nàng, việc duy trì dáng người là vô cùng quan trọng. Nhưng hiển nhiên Kỷ Dao Quang không quan tâm..... dù gia hỏa này ăn uống buông thả, cũng sẽ không nhanh chóng tăng cân, đây có lẽ gọi là thể chất không mập trong truyền thuyết.

Tâm tư Kỷ Dao Quang vừa động, Thường Du lại dùng giọng đùa giỡn nói, cô cũng nghe theo vứt mị nhãn, ra vẻ nũng nịu, mảnh mai hỏi: "Vậy quan nhân sờ người ta có thoải mái không?"

Thường Du nhịn cười, bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy Kỷ Dao Quang nói: "Em mau xuống." Ngón tay vô lực lại như dục cự còn nghênh. Kỷ Dao Quang vốn chỉ muốn đùa với nàng, chẳng qua bị thần thái của nàng làm nổi lửa. Ngón tay chậm rãi trượt xuống từ bên tai hơi đỏ của Thường Du xuống khóe môi, cô híp mắt, cảm thấy người trước mặt như Côn Luân, làm người miên man bất định. Như có móng vuốt nhẹ cào ngay tim..... ngứa không chịu được.

"Em không đi thử những món mình chọn sao?" Ánh mắt Thường Du tối sầm, nàng bắt lấy tay Kỷ Dao Quang, hơi dựa thân về sau giữ khoảng cách. Thấy mặt Kỷ Dao Quang lộ vẻ bất mãn, nàng nhẹ thở dài, khẽ hôn đầu ngón tay của cô. "Được rồi, đi thôi."

"Không đủ." Kỷ Dao Quang lắc đầu.

"Em còn muốn...." Thường Du bị Kỷ Dao Quang hôn ngắt lời, đầu lưỡi nhút nhát sợ hãi thâm nhập tìm đường, tìm được nơi mềm mại kia, lập tức bắt đầu diễu võ dương oai. Khi nụ hôn kiều diễm này kết thúc, sắc mặt hai người đều ửng đỏ. Kỷ Dao Quang nắm lấy quần áo Thường Du, sức lực toàn thân như bị rút đi. Sau lúc lâu mới trượt khỏi người Thường Du, mặt mày hớn hở tựa như đứa nhỏ được kẹo.

- -----------------------------------

Lý thuyết thì rất dễ nhưng khi bắt tay xuống bếp thì lại là chuyện khác, đã ba năm không xuống bếp, rất khó có thể thử nghiệm món mới thành công. Trong nhà cũ không có bầu không khí Tết, dì trong nhà đã sớm về quê, ngay cả bác Đào cũng thu dọn một ít đồ đạc về xem bọn nhỏ. Nhị lão ra ngoài du lịch hiển nhiên là chơi vui đến quên ăn Tết, còn Kỷ Khai Dương thì nhiều chuyện quấn mình nên nói đến giao thừa mới có thể về nhà.

Thường Du về thư phòng viết câu đối cùng chữ phúc, giấy đỏ chữ vàng, một hàng chữ rồng bay phượng múa rất tiêu sái. Rất nhiều thứ chỉ cần nhấc điện thoại thì sẽ có người đưa đến cửa, nhưng Kỷ Dao Quang thích tự mình làm, nói là trải nghiệm "cảm giác năm mới", Thường Du cũng theo cô. Từ những chuyện tưởng chừng như chàm chán này lại tìm thấy được điểm thú vị trong đó.

Cuối cùng buông bút xuống, Thường Du cúi người thổi mực trên giấy, nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Dao Quang mang một chung nhỏ, mặt đầy ý cười bước vào. "Đây là cái gì?" Trong giọng Thường Du mang theo chút tò mò, mấy ngày nay nàng nếm không ít những món mới mà Kỷ Dao Quang làm, có món làm mắt nàng sáng người, còn món thất bại đương nhiên trở thành hương vị độc hại.

"Mỗi đầu năm đến cảm vật hoa, tân đường lê đến dã nhân gia. Cam toan mang đến vị Trung Nguyên, gió xuân đau lòng không gặp hoa." Kỷ Dao Quang khẽ ngâm, nhìn Thường Du cong mày, cười nói, "Chị đoán xem, kỳ thật câu "tế thân ba tấc hạt, trữ phúc một đoàn băng" thì chuẩn xác hơn."

"Lê?"

"Đúng vậy." Kỷ Dao Quang gật đầu, nói. "Lúc ở Xuân Nhật Yến có lẽ chị đã ăn qua món tên "Cam Ngọc Sinh"." Tuyết lê cắt khối. Thêm muối, pha nước sốt cùng rượu. Canh tuyết lê đường phèn không biết đã uống bao nhiêu lần nhưng phần lớn món có liên quan đến lê đều là đồ ngọt, nàng rất ít nghe nói lê lại cho tương cùng muối vào. Thấy tay Thường Du hơi dừng, Kỷ Dao Quang bước đến trước mặt nàng, múc một muỗng đưa đến bên môi nàng.

Màu sắc tuyết lê này......nhìn qua không mỹ thực lắm, Thường Du hơi chần chờ. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Kỷ Dao Quang, nàng không đành lòng để cô thất vọng. Món vừa vào miệng, hương vị mặn ngọt đan xen, cũng không đến nỗi tệ. Hương vị thanh mát của tuyết lê cũng không bị nước chấm kỳ quái làm mất đi. "Không tệ lắm." Thường Du khen.

"Đương nhiên." Kỷ Dao Quang có chút đắc ý, cô đã thử không dưới mười lần, tuyết lê trong nhà hầu như đều bị cô làm hư mới làm được chung này. "Chị chờ một lát, em đi lấy rượu." Trong sách nói "Cam Ngọc Sinh" thích hợp uống với rượu, không biết thật không.

"Em......" Thường Du chưa nói xong, Kỷ Dao Quang đã chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play