Diệp Mạc đi tới vị trí phòng khách của Tiếu Tẫn Nghiêm, bất ngờ là không có ầm ĩ huyên náo như tối hôm qua, bên trong gian phòng chỉ có hai người, một là Tiếu Tẫn Nghiêm đang dựa vào trên ghế salông, hai chân bắt chéo, toàn thân tản ra khí tức lạnh lẽo, chỉ cầm trên tay điếu thuốc, còn có Mạnh Truyền Tân đứng nghiêm trang phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm.
Phòng khách yên tĩnh dường như càng thêm đáng sợ, càng có ít người, Diệp Mạc càng cảm thấy sát khí ẩn trên người Tiếu Tẫn Nghiêm càng dày đặc, Diệp Mạc cẩn thận từng li từng tí một đi vào, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiếu Tẫn Nghiêm.
Đứng trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc nhỏ giọng nói “Tiếu tổng tìm tôi có chuyện gì không?”
“Đại ca cậu chết rồi.” Tiếu Tẫn Nghiêm thở ra vòng khói trong miệng, thanh âm không có chút nhiệt độ nào, tựa hồ mang theo mấy phần trào phúng “Ở Thái Lan làm nam kỹ bị một đám nam nhân thích SM chơi đùa chết ở trên giường.” (Jian: thần linh ơi =.=)
Diệp Mạc biết người Tiếu Tẫn Nghiêm nói chính là anh cả cùng cha khác mẹ với Diệp Tuyền, nhưng bởi vì trong ý thức căn bản không có người này, vì thế nhất thời Diệp Mạc không biết nên biểu hiện ra vẻ mặt gì. Giật mình? Hay là bi thống? Cuối cùng, Diệp Mạc chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Diệp Mạc trầm mặc như vậy khiến Tiếu Tẫn Nghiêm rất không thoải mái, nhưng trong lòng chỉ lý giải vì Diệp Mạc mất trí nhớ nên mới đối với cái người gọi là đại ca này biểu hiện hờ hững, thế nhưng hắn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng của nam nhân này, vì đó chính là thần thái đứa con trai kẻ thù của hắn đang ở trước mặt hắn nên có.
“Sẽ nói cho cậu biết một tin tức tốt.” Tiếu Tẫn Nghiêm nhàn nhạt phun ra một câu nói, Diệp Mạc biết, khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì. Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm nheo lại mang theo tia nguy hiểm, lạnh lùng nói “Cha của cậu, Hạ Hải Long vẫn còn sống.”
Diệp Mạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy sát khí trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm lại lập tức cúi đầu thấp xuống, không biết phải nên trả lời như thế nào, tin này đối với cậu mà nói cũng xem như là tin tức tốt sao? Chỉ tốt đối với Diệp Tuyền thôi.
Hạ Hải Long là kẻ thù lớn nhất của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc biết giờ phút này không nên biểu hiện ra bất kỳ vẻ mặt vui sướng nào, thế nên vẫn cung kính cúi đầu không nói một lời.
“Hạ Hải Long ẩn trốn ở nước ngoài, không chỉ né tránh sát thủ tôi phái đi, hơn nữa còn đang chuẩn bị lực lượng đối kháng lại tôi, cậu cảm thấy, lão già đấy có thể thắng được tôi không?” Âm điệu khẽ tăng lên, trong lời nói hiển lộ hết ý xem thường, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc, giống như là muốn nhìn thấu tâm can ý nghĩ của cậu lúc này.
Diệp Mạc không nói gì cả, chỉ vội vã lắc đầu một cái, ý chỉ khẳng định sức mạnh của Tiếu Tẫn Nghiêm vô cùng kiên cố, có điều cũng khó trách, bởi vì Diệp Mạc suy nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng nổi cảnh tượng tên ác ma trắng đen đều đoạt như Tiếu Tẫn Nghiêm có thể sụp đổ.
“Tôi cũng cảm thấy không thể, nhưng thật kỳ quái, hình như cha của cậu không cho là như vậy.” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đứng lên, ngón tay giữa bóp tắt điếu thuốc ở trong cái gạt tàn thuốc, bước chân trầm ổn đi tới trước mặt Diệp Mạc” Ông ta không cố gắng thoát thân, trái lại trong bóng tối bắt đầu thực hiện giao dịch ma tuý vũ khí, tại sao lại vậy?”
Ngũ quan kiên cường sắc bén của Tiếu Tẫn Nghiêm hơi hạ thấp xuống, kề sát đến trước mặt Diệp Mạc, một cái tay khoát lên trên vai Diệp Mạc, nhỏ giọng nói “Cậu nói xem có phải ông ta đã xếp đặt gian tế gì vào bên cạnh tôi cho nên mới có tự tin như vậy mà đấu với tôi đúng không.”
Tiếu Tẫn Nghiêm tính cách đa nghi, hắn là dựa vào tác phong cẩn thận và tuyệt đối tàn nhẫn mới đi được đến địa vị như bây giờ, vì vậy nên hắn quyết không cho phép bản thân tồn tại bất kỳ sai lầm nào, làm trái ý hắn, hắn tuyệt sẽ không lưu mạng lại.
Diệp Mạc có thể cảm nhận được hàn khí trên người Tiếu Tẫn Nghiêm vô cùng mãnh liệt, không thể nghi ngờ gì nữa, hắn đang hoài nghi cậu là tai mắt Hạ Hải Long xếp vào ở bên cạnh hắn, trong nháy mắt, Diệp Mạc nghĩ tim mình nhảy tới cổ rồi, nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự xem sự tồn tại của cậu sẽ tạo thành uy hiếp cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thềm để ý tới hợp đồng gì nữa hết mà chẳng chút do dự rút súng ra bắn cho cậu một phát đạn.
“Chắc là cha tôi ông ấy chỉ là vì kế sinh nhai nên mới vạn bất đắc dĩ đi buôn bán loại hàng kia, chắc là không phải vì để đối phó ngài đâu.” Diệp Mạc nhỏ giọng nói, hai bàn tay vô cùng căng thẳng lần thứ hai nắm chặt vò lấy nhau, khoảng cách gương mặt đó gần trong gang tấc khiến Diệp Mạc toát cả mồ hôi lạnh, cậu làm sao cũng không thể ngờ được rằng tới ngày cuối cùng khi hợp đồng kết thúc lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.
……………….