Màn đêm u thâm, ánh sáng đèn bàn kim bích phân tán, chiếu ra khí tức ám muội dày đặc, trên chiếc giường rộng lớn màu trắng, một khối thân thể màu đồng cổ nhìn qua vô cùng dũng mãnh kiên lãng nằm sát trên người một nam nhân thân hình gầy yếu, chẳng để tâm đến người dưới thân có thể chịu được được sức lực cường hãn này không, dục vọng như đê vỡ hung ác va chạm dưới thân nam nhân.
“Tẫn ca… ư… a….” Thương Lý thống khổ nhắm chặt lấy hai mắt, tiến công trong cơ thể giống như phải đem thân thể bên trong xuyên thủng mới cam lòng, mới vừa rồi còn đang chìm đắm trong khoái cảm bên trong, không ngờ tới cuối cùng động tác trên thân lại từ từ đột nhiên cấp tiến mãnh liệt cuồng dã một nỗi tức giận không tên dâng lên, Thương Lý không dám nói dừng lại, trong khoảng thời gian này ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, Thương Lý hiểu rất rõ, Tiếu Tẫn Nghiêm không hề xem y là thế thân của kẻ tên Diệp Mạc kia.
Ngũ quan kiên lạnh giống như dùng dao sắc đẽo gọt liền chìm chìm nổi nổi rung động kịch liệt trên đầu Thương Lý, mỗi lần Thương Lý mở mắt đều sẽ nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm thâm trầm đáng sợ, giống như đã tích tụ quá nhiều uất hận, lại như tự ẩn nhẫn rất lớn sự không cam lòng.
Không biết đã trải qua bao lâu, Thương Lý mới cảm giác Tiếu Tẫn Nghiêm đang từ từ dừng lại, giống như một tấm thớt cho dã thú phát tiết, hắn vẫn thô bạo nằm sấp áp chặt trên người y.
Bạc môi Tiếu Tẫn Nghiêm chuyển qua bên tai Thương Lý, trầm thấp thở hổn hển, thanh âm vừa nhẹ nhàng lại vừa âm u “Mở mắt ra, để tôi nhìn một chút.”
Thương Lý không rõ là có ý tứ gì, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm đã dừng động tác lại, đau đớn trong thân thể tự nhiên được giảm bớt, Thương Lý liền cẩn thận mở mắt ra, ánh mắt sáng trong mang theo vài phần xin Tiếu Tẫn Nghiêm tha cho.
“Tẫn ca… sao vậy…” Thương Lý nhỏ giọng nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thương Lý rất lâu, mới sâu xa nói “Tên thật của cậu là gì?”
Thương Lý rung động một trận, Tiếu Tẫn Nghiêm hỏi đến vấn đề này tức không thể nghi ngờ là hắn đã rõ ràng nói với y, y vĩnh viễn cũng không thể trở thành thế thân của Diệp Mạc được.
Thương Lý không dám nói dối “Thương… Thương Lý”
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào mặt Thương Lý, dư vị cảm xúc mãnh liệt vẫn còn lưu lại, trên khuôn mặt trắng nõn của Thương Lý phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, lộ ra từng điểm đỏ hồng, hai con mắt thuần khiết thê thương mang theo cảm động, ánh mắt như vô ý thức lộ ra mười phần sức mê hoặc.
Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn y cực kỳ âm lãnh, Thương Lý vốn định lấy ánh mắt mê hoặc một lần nữa khiến Tiếu Tẫn Nghiêm nổi lên tình dục, kết quả lại bị vẻ mặt khủng bố lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm làm cho sợ hãi đến không dám nhìn thẳng nữa.
“Tôi không thích cậu tự cho mình là người kia” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng ném ra một câu, đột nhiên vung đại lực vén phần tóc rối trên mặt Thương Lý lên, nhìn vết sẹo kia lưu trên trán y, hai mắt nguy hiểm sắc bén như chim ưng nheo lại “Ai cho cậu để vết sẹo trên trán?”
Thương Lý hoàn toàn biến sắc, không nghĩ tới người nam nhân một khắc trước vẫn còn đòi hỏi mình vô độ lại đột nhiên phát ra vô số hàn ý.
“Chuyện này… đây không phải vết sẹo, chỉ là để mô phỏng vết sẹo mà… tôi đã dán lên một miếng băng keo nhỏ mà thôi… ” Thương Lý run rẩy, làm như thế thuần túy chỉ là để bắt chước cho giống Diệp Mạc mà thôi, ở trong lòng Thương Lý nghĩ, cho dù y bắt chước không được giống như tính cách của Diệp Mạc, nhưng chỉ cần thân thể hắn trông giống, Tiếu Tẫn Nghiêm tự nhiên cũng sẽ say mê thôi, nhưng giờ phút này xem, hình như y sai mất rồi…
“Bởi vì Diệp Mạc cậu ta… A… đau…”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên mạnh mẽ bóp lấy cái cổ của Thương Lý, khuôn mặt hung tợn nói “Có phải cậu quá tự tin vào bản thân rồi không? Có tin tôi hiện tại liền bóp chết cậu!” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm rõ ràng từng chữ từng chữ một, giống như băng đao, Thương Lý thở không nổi, sắc mặt từ từ đỏ huyết lên, khó nhọc nói “Phải… xin lỗi…”
Vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm lẫm liệt, cường độ trên tay vẫn không giảm, khuôn mặt lạnh giá thô bạo tới gần Thương Lý, cả khuôn mặt hắn hiện tại trông như một ác ma dọa người kinh đảm “Nhắc cho cậu một cậu, tự cho mình thông minh là tự lấy mạng mình đi.”
Nghe xong câu nói này, Thương Lý gật đầu liên tục, lúc này Tiếu Tẫn Nghiêm mới buông tay ra, Thương Lý kịch liệt ho khan.
Khuôn mặt Thương Lý với Diệp Mạc giống y đúc nhau, Tiếu Tẫn Nghiêm có thể ở giây phút nhớ nhung đau xót nhất mà vì khuôn mặt này xuất hiện ảo giác, đã trở nên say mê vuốt ve ôn tồn mà thăm dò, nhưng đoạn thời gian đau khổ giận dữ nhất vừa đi quá, ma loạn tâm xao động giống như nước đọng mà vẳng lặng hạ xuống, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã dần tiếp nhận sự thật Diệp Mạc đã chết, lưu lại trong lòng dư âm của một cơn sóng lớn kịch liệt cố gắng vùi chôn, Tiếu Tẫn Nghiêm muốn bản thân không còn phải lặp lại chút gì về đoạn hồi ức như gai nhọn châm chích hèn yếu kia nữa, đó là đoạn hồi ức đã từng bị một Diệp Mạc tinh khiết mỹ hảo hấp dẫn.
Loại cảm giác từng khiến hắn phải nắm chặt lấy không tha, ngoại trừ bản thân Diệp Mạc ra, ai cũng không được.
Hắn yêu Diệp Mạc, thân thể, tâm hồn, tất cả hết thảy của cậu, hắn đều yêu đến mức tận cùng…
Tiếu Tẫn Nghiêm tự nhận bản thân chẳng phải là thánh nhân gì, vì để đạt được đỉnh cao, các loại chuyện ác độc tuyệt tình hắn đều đã từng làm qua, từng giết người, bao dưỡng qua đủ loại tình nhân làm điệu làm bộ, nhưng hắn vẫn cảm thấy, tình yêu của hắn với Diệp Mạc là thuần khiết, vẫn là bởi vì yêu cho nên mới phải yêu, không lẫn lộn bất kỳ dơ bẩn nào, chỉ là Tiếu Tẫn Nghiêm không hiểu nổi, tại sao hắn yêu cậu đến mức như thế mà lại không chiếm được tình yêu của cậu…
Nếu như Diệp Mạc cũng yêu hắn, hắn chắc chắn sẽ không đối xử ngoan tâm như thế với cậu…
Nhưng tại sao chứ….
Hồi ức càng ghi nhớ khắc cốt càng trở nên nhức nhối không chịu nổi, sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm tối tăm ảm đạm ngồi ở bên giường châm lửa một điếu thuốc, hắn không thích hút thuốc, lúc trước khi hắn nhận ra mình yêu Diệp Mạc, xưa nay Tiếu Tẫn Nghiêm không hề động vào một điếu thuốc, chỉ là khi tình yêu trở thành đao nhọn, sắc bén đâm vào khiến máu me đổ ra đầm đìa, chỉ có mùi thuốc lá là thứ duy nhất có thể xoa dịu được nội tâm thống khổ của hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm không hiểu vì sao đêm nay hắn lại cảm thấy cô đơn tịch liêu đến như thế, tựa hồ như ấm áp bên người lập tức sẽ bị rút sạch đi, chỉ còn dư lại lạnh băng u tối.
Bỗng nhiên, thân thể gầy yếu giống như Diệp Mạc kia chợt xộc vào trong đầu óc, tựa hồ như nguồn cơn gây nên trận ma loạn rối rắm ở tâm hắn trong nhiều ngày qua vẫn chưa tiêu tán, đáng chết là vẫn chưa chết, còn chính hắn cả người như bị giày vò, chợt khóe môi bộc phát lên một nụ cười lạnh lẽo mà thê lương.
Trong cõi u minh tựa hồ tồn tại vật gì đấy không ngừng cắt xéo tâm tình, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi suy nghĩ một chút về Diệp Tuyền, cậu ta là con trai của Hạ Hải Long, làm sao hắn có thể để cậu ta sống vui vẻ tự tại như vậy… Huống gì, mùi vị thân thể của cậu ta… cùng người kia rất giống…
Trong đầu chợt lướt qua những hình ảnh vụn vặt, sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm tái xanh lại đứng lên, cầm lấy áo ngủ ở đầu giường khoác lên người, tia sáng ở đèn bàn nhu hòa, chiếu rọi lên thân thể cơ bắp màu đồng cổ rắn chắc cân đối, ở dưới ánh sáng đèn bàn lại trở thành màu mật ong bóng loáng, khiêu gợi quyến rũ đến khiến người ta phải phát điên.
Trên sàn chuyện làm ăn, Tiếu Tẫn Nghiêm là một tên đàn ông hỉ nộ không hiện rõ, khí chất ăn nói hùng vĩ, thanh âm dày nặng, sắc mặt âm trầm luôn có thể khiến cho người đối mặt với hắn phải nơm nớp lo sợ ngột ngạt, ở cao tầng Hoàng Sát đối diện với hắn thì càng câm như hến. Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy, cho dù là ai thì cũng sẽ đều cho rằng, vẫn là không yêu thì tốt hơn…
Vòng khói thăm thẳm phun ra, đáy mắt một màu đen sâu thẳm chợt lộ ra thâm ý, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt chậm rãi trở nên thong thả ung dung…
Diệp Tuyền…
hết quyển 1