Diệp Tuyền vội vội vàng vàng chạy tới vị trí phòng của Tiếu Tẫn Nghiêm, lại bị hai bảo tiêu đứng ngoài cửa cản lại. Bất kể Diệp Tuyền có cầu xin thế nào, hai bảo tiêu vẫn nhất quyết không cho Diệp Tuyền đi vào trong.
Thật ra Diệp Tuyền đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vì quá lo lắng cho Lê Cửu mà Diệp Tuyền cứ đứng mãi ngoài cửa ngóng vào, nhìn thấy Lê Cửu cầm cái khay từ trong phòng khách đi ra. Diệp Tuyền lập tức tiến đến nắm lấy vai Lê Cửu lo lắng hỏi “Tiếu Tẫn Nghiêm không làm gì cậu chứ?”
“Lắm lời! Quản chuyện không đâu!” Lê Cửu xem thường hừ lạnh một tiếng, tất cả biểu hiện trên mặt đều là thiếu kiên nhẫn. Thật ra Lê Cửu không có nhìn thấy được Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm đi vào nhà vệ sinh mất rồi, vì vậy mà không có ở trong phòng khách.
Nhìn thấy Lê Cửu bình an vô sự, Diệp Tuyền thở phào nhẹ nhõm một cái, đúng lúc hai người đang chuẩn bị rời đi, một thanh âm trầm thấp lạnh buốt từ phía sau truyền đến.
“Tránh ra!” Thanh âm lạnh lùng quen thuộc này khiến Diệp Tuyền nhất thời đầu óc trống rỗng, chính là thanh âm này, cậu đã nghe ròng rã hơn 400 ngày.
Tiếu Tẫn Nghiêm… là Tiếu Tẫn Nghiêm!
Cả người Diệp Tuyền đông cứng quên cả di chuyển, cậu biết, thời khắc này, Tiếu Tẫn Nghiêm đang đứng ở phía sau lưng nhìn cậu.
Lê Cửu quay đầu lại, thế nhưng khi cậu ta đối mặt với ánh mắt đáng sợ của Tiếu Tẫn Nghiêm, Lê Cửu hoàn toàn quên mất mục đích thực sự cậu ta tới nơi này, lập tức kéo áo Diệp Tuyền nhỏ giọng nói “Diệp Tuyền, chúng ta mau đi thôi.” Lê Cửu kéo áo Diệp Tuyền, đem Diệp Tuyền sắc mặt đang tái nhợt lôi đi, Diệp Tuyền từ đầu tới cuối đều không dám quay đầu lại nhìn khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm.
Diệp Tuyền hoàn toàn không có can đảm, nỗi sợ hãi đối với Tiếu Tẫn Nghiêm giống như từ khi sinh ra đã có vậy. Chỉ là giọng nói Tiếu Tẫn Nghiêm vang lên trong phút chốc mà Diệp Tuyền đã có cảm giác bản thân mình đang bị người kia nhìn chăm chăm từ phía sau, yết hầu như nghẹn lại đến khó thở.
Ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn nhìn theo bóng dáng của Diệp Tuyền và Lê Cửu đến khi biến mắt, xoay người lại lạnh lùng nói với hai bảo tiêu kia “Sau này không có lệnh của tôi, không được phép để người không có liên quan vào phòng này.”
Chờ sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm đi vào phòng khách, hai bảo tiêu ở ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh tuôn trên trán. Bọn họ mãi mãi cũng sẽ không thể quên được, lần trước một tùy tùng chỉ là khi rót nước không cẩn thận làm đổ một chút trên giày Tiếu Tẫn Nghiêm, liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm ra lệnh cho thủ hạ chặt đứt mất một ngón tay.
Tiếu Tẫn Nghiêm đi vào trong phòng khách, ngồi tựa vào ghế sopha, đầu hơi ngửa về phía sau dựa vào trên ghế sopha, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà xa hoa, hàng lông mi thật dài phủ lên đôi mắt hỗn loạn trong đáy.
Vừa lúc nãy ở trong một khoảnh khắc tíc tắc, hắn dường như cảm giác được sự tồn tại của cậu, cậu đang ở bên cạnh hắn, rất gần, rất gần. Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm khép lại, lần thứ hai mở ra, trên mặt tràn đầy sự đau đớn không nói được thành lời, không biết đã bao lâu rồi không được nhìn thấy cậu, loại nỗi nhớ thấm sâu đến tận xương tủy kia giống như dằn vặt giày vò hắn cả một thế kỷ.
“Tẫn ca, đã mang người đến.” Tâm phúc của Tiếu Tẫn Nghiêm, Mạnh Truyền Tân đi tới bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm báo cáo.
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa nghe, tất cả biểu hiện trên mặt lúc nãy trong nháy mắt biến mất, trở lại vẻ mặt tàn nhẫn lãnh khốc, nhìn gã đàn ông đang quỳ gối trước mặt run lẩy bẩy, Tiếu Tẫn Nghiêm rút ra một khẩu súng lục, Mạnh Truyền Tân đứng bên cạnh lập tức đưa tới một ống giảm thanh.
“Mày đã chạy trốn suốt 8 ngày!” Mặt Tiếu Tẫn Nghiêm không hề có cảm xúc, lời nói ra luôn có thể khiến cho người ta cảm giác như có một loại lực uy hiếp vô hình, giống như tảng đá cứng rắn lạnh lẽo nện vào lồng ngực người ta, làm cho người ta nghẹt thở.
“Tôi sai rồi, Tẫn ca, tha cho tôi đi! Tôi thật sự không ngờ Diệp thiếu gia cuối cùng lại nhảy xuống núi.” Người đàn ông thoát mồ hôi lạnh ướt đẫm, quỳ trên mặt đất thống khổ cầu xin.
“Bên dưới vách núi không có thi thể của cậu ấy, nói! Cậu ấy đang ở đâu?” Ngũ quan lãnh khốc của Tiếu Tẫn Nghiêm giờ khắc này dưới ánh đèn âm u trở nên đặc biệt đáng sợ, hắn hơi cúi đầu lau lau khẩu súng trong tay, không nhanh không chậm.
“Tôi thật sự là không biết a! Sau khi Diệp thiếu gia nhảy xuống núi, tôi sợ Tẫn ca sẽ giết tôi nên tôi ngay lập tức bỏ trốn. Còn lại tôi thật sự cái gì cũng không biết a! Tẫn ca, xin anh hãy thả tôi đi!” Người đàn ông đã sợ hãi tới mức phát khóc, không ngừng dập đầu xin tha.
Tay Tiếu Tẫn Nghiêm đang lau khẩu súng lục từ từ ngừng lại, không ngẩng đầu lên, chỉ là nhìn vào dây đeo đầu lâu trên cổ tay, chút hy vọng cuối cùng của hắn như từ từ tan biến, nỗi sợ hãi cùng đau đớn từng chút từng chút một nuốt chửng lấy trái tim của hắn.
Mạnh Truyền Tân đứng bên cạnh rất muốn nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, Diệp Mạc đã chết rồi, từ chỗ cao như vậy ngã xuống làm sao có khả năng còn sống sót, việc không tìm thấy thi thể có lẽ là do thi thể sớm bị thú dữ cắp đi mất rồi. Nhưng Mạnh Truyền Tân biết, chừng nào còn chưa tìm thấy được thi thể Diệp Mạc thì nhất định Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không bỏ cuộc.
Không có người nào dám đứng ra nói lên những câu nói này, chỉ cần Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn cho rằng người con trai kia còn sống thì tức là cậu ta nhất định đang còn sống và đang ở một nơi nào đó trên thế gian này.
“Cậu ấy trước khi nhảy xuống núi có nói gì không?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm rất thấp rất lạnh, con ngươi màu đen tuyền cực kỳ ảm đạm không có bất kỳ tia sáng nào hiện lên.
“Diệp thiếu gia, cậu ấy… cậu ấy nói… nói…” Người đàn ông ấp úng, tựa hồ như không dám nói ra, ánh mắt đảo lung tung đi phía khác, đang cố bịa ra một lời khác.
“Không được nói dối, mau nói nhanh lên!” Mạnh Truyền Tân đứng bên cạnh lên tiếng nói.
“Diệp… Diệp thiếu gia cậu ấy nói cậu ấy hận…”
Đoàng! Một tiếng súng nổ tung, người đàn ông quỳ trên mặt đất vẫn còn chưa nói hết lời, liền kinh ngạc trợn mắt lên rồi ngã vật ra mặt đất, mi tâm bị thủng một lỗ châu mai màu đỏ, máu tươi đỏ sẫm chảy ra.
Mạnh Truyền Tân nhìn về phía thủ hạ bên cạnh ra hiệu, ngay lập tức hai người đàn ông mặc đồ đen đứng ra vẻ mặt không chút biến sắc đem thi thể trên mặt đất kéo ra ngoài.
Đôi mắt Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên trừng lên dữ tợn, tay cầm súng thật chặt quay về phía chai rượu trước mặt bắn một phát vỡ toang. Mãi đến khi bắn hết đạn bên trong khẩu súng lục, Tiếu Tẫn Nghiêm mới ngước hai mắt đầy tia máu vằn vện, mang theo thanh âm hung tàn lạnh buốt trong ba thước đều phải đóng băng từ trong miệng truyền ra.
“Điều động tất cả đi tìm cậu ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Mạnh Truyền Tân biết giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm thực sự đã nổi giận, mà không rõ đó là do quá phẫn nộ hay là do trái tim đã đau đớn tới tột cùng mà trở nên cố chấp.
Chuyện của Diệp Mạc và Tiếu Tẫn Nghiêm người bên trong đều hiểu rõ, lời của Diệp Mạc trước khi chết đã nói chính là cậu ta hận Tiếu Tẫn Nghiêm. Thế nên lời đó hơn ai hết bản thân Tiếu Tẫn Nghiêm càng rõ ràng.
Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm không hề có cảm xúc, ngửa đầu nằm trên ghế sopha, hai tay như bại liệt vô lực đặt hai bên người, trong đôi mắt, lửa giận cùng đau đớn và sự tàn nhẫn đan xen chồng chéo lên nhau.
Diệp Mạc, cho dù em đã chết, tôi cũng phải đem thi thể của em giam lại ở bên cạnh tôi.