*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Đất trời hò hét vang vọng cả vùng. Mọi người đều ngơ ngác nhìn, bọn họ không hề nghĩ tới mạnh như nhà họ Tần lại đi cúi lạy trước một tên rác rưởi có tiếng này.
Điều gì đã xảy ra với thế giới này vậy?
Sau khi hoàn hồn, Chu Định căn dặn kẻ thân tín cạnh anh ta, nói: “Mau đi điều tra gần đây nhà họ Tần đã xảy ra chuyện gì!”
“Vâng!”
Kẻ thân tín nói xong, liền lặng lẽ rời đi.
Lúc này, Sở Quốc Thiên cuối cùng đã nhìn Tần Chí Tôn, lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.”
Tần Chí Tôn bỗng nhiên ngẩng đầu, tràn đầy vui vẻ nói: “Cậu Sở, cậu... Tha lỗi cho chúng tôi rồi sao?”
“Mong các người nhớ kỹ bài học lần này, đừng tiếp tay cho kẻ ác nữa!”
“Cảm ơn cậu Sở, Chí Tôn nhất định ghi nhớ!” Tần Chí Tôn nói xong liền đứng dậy, ông ta tiếp tục nói: “Cậu Sở, vì cảm ơn cậu tha mạng cho nhà họ Tần, sau này nhà họ Tần sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu, một khi có chỉ thị tuyệt đối sẽ thực hiện đến cùng, không chối từ!”
Bụp!
Lời này vừa nói ra, Cơ Vỹ không thể bình tĩnh được nữa.
Cái tên Sở Quốc Thiên rốt cuộc có tài đức gì, lại có thể khiến người họ Trần giàu có nhất tỉnh Hoãn chủ động đầu hàng?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, ông ta không nhịn được hỏi: “Tần Chí Tôn, não ông bị úng nước à?”
Nghe được lời này, Tần Chí Tôn nhăn mày, nhìn Cơ Vỹ lạnh lùng nói: “Anh Cơ, xin anh chú ý lời nói!”
Cơ Vỹ nghẹn lại, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Tần Chí Tôn vẫn luôn tôn trọng mình nay lại chống đối lại, ông ta tức giận cười nói: “Tần Chí Tôn, ông biết ông đang nói chuyện với ai không?”
“Tôi biết rất rõ ràng mình đang làm gì!” Tần Chí Tôn cười lạnh nói: “Còn anh, anh chắc chắn muốn gây khó dễ cho cậu Sở à?”
“Thế thì làm sao? Chẳng lẽ ông định giúp cậu ta chống lại tôi?” Cơ Vỹ cười lạnh.
“Anh nói đúng rồi, tôi ra lệnh cho anh, bắt buộc xin lỗi cậu Sở, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!” Tần Chí Tôn mạnh miệng nói.
Cơ Vỹ sửng sốt, sau đó liền cười ha ha, một lát sau, ông ta mới ôm bụng, cố gắng nhịn cười nói: “Tần Chí Tôn, hôm nay ông ra ngoài không mang theo não à? Một dòng họ còn con tỉnh Hoãn, ông lấy đâu ra dũng khí dám uy hiếp Yên Kinh nhà họ Cơ?”
“Đừng trách tôi không cho anh cơ hội, nếu như bây giờ anh ngoan ngoãn xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho sự vô lễ ban nãy của anh, nếu không, nhà họ Tần các anh chờ bị diệt vong đi!”
Con người Tần Chí Tôn co lại, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, ở tỉnh Hoãn nhà họ Tần quả thực có danh tiếng khá tốt, nhưng cho dù nhà họ Cơ có tệ hơn, thì cũng là đến từ Yên Kinh cơ mà!
Nếu hai nhà có tiếng này chiến đấu, nhà họ Tần chắc chắn sẽ khơi dậy lửa giận, đến lúc đó nguy cơ diệt vong cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Thấy Tần Chí Tôn lép vế, Chu Định cười lạnh nói: “Ông chủ Tần, không biết vì sao hôm nay ông lại khác như vậy, nhưng bây giờ ông đắc tội với anh Cơ rồi, nếu như ông không chuộc lỗi, sợ là sẽ khó rời khỏi Trang Viên nhà họ Triệu!”
Tần Chí Tôn thật sự rất kiêng kị nhà họ Cơ, nhưng cũng không xem nhà họ Triệu ra gì, huống chi, lời này chỉ là con rể Chu Định Nhà họ Triệu nói.
Cho nên sau khi trầm ngâm, ông ta khinh thường nói: “Cậu có thể đại diện cho nhà họ Triệu sao?”
“Cậu ta có thể.” Bỗng nhiên, Triệu Quốc Ái lạnh giọng nói một câu.
Bây giờ ông ta là người nắm quyền trong nhà họ Triệu, nếu ông ta nói lời này, cũng đủ cho thấy nhà họ Triệu thật sự muốn hết hợp với nhà họ Cơ, cùng nhau đối phó với nhà Tần.
Tần Chí Tôn cuối cùng cũng biến đổi sắc mặt, nếu chỉ là một nhà họ Cơ thì có thể đối phó, nhưng nếu thêm một nhà họ Triệu nữa, nhà họ Tần căn bản không thể đánh lại.
Nhất thời bầu không khí vô cùng nặng nề, não Tần Chí Tôn vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập đi tới, ngay sau đó có tiếng hô to.
“Nhà họ Chân ủng hộ cậu Sở vô điều kiện!”
“Nhà họ Ngô nguyện vì cậu Sở sai đầu đánh đó!”