*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
“Các người đừng tới đây!” Lý Phát Nhân muốn bảo vệ Sở Quốc Thiên, nhưng đảm vệ sĩ nhà họ Cơ hiển nhiên không hề kiêng nể, sau khi kéo bà ra, liền lập tức lao về phía Sở Quốc Thiên.
“Này nhóc, cậu tốt nhất biết điều một chút, nếu không đừng trách các anh em chúng tôi không khách khí!” Tên cầm đầu đám vệ sĩ nói xong liền lao tới chỗ Sở Quốc Thiên.
Vốn dĩ anh ta định trói tay Sở Quốc Thiên lại, nhưng không ngờ cho anh ta dùng sức thế nào, hai tay Sở Quốc Thiên như cắm rễ, không hề nhúc nhích.
“Tại sao lại như vậy?” Tên cầm đầu kia nhíu mày.
“Các anh còn lề mề cái gì vậy, mong chóng bắt lấy cậu ta!” Cơ Vỹ thấy Sở Quốc Thiên vẫn thản nhiên ngồi tại chỗ, không khỏi mắng một tiếng.
Tên vệ sĩ cầm đầu nghe xong liền sửng sốt, sắc mặt anh ta trầm xuống, giáng một cú tát về phía Sở Quốc Thiên.
"Bép!”
Tiếng cái tát vang lên, nhưng không phải Sở Quốc Thiên bị tát mà là Sở Quốc Thiên tát lại. nếu như không phải do tên vệ sĩ phía sau anh ta nhanh tay đỡ, có lẽ anh ta đã bị ngã lăn xuống đất.
Soạt!
Cảnh tượng này xảy ra làm tất cả mọi người ngạc nhiên.
“Rác rưởi, cậu dám đánh trả?”
“Vệ sĩ nhà họ Cơ người cũng dám đánh, cậu chết chắc rồi!”
“Rác rưởi...”
Nhìn thấy đám trẻ con nhà họ Triệu thi nhau đứng dậy mắng, sắc mặt Cơ Vỹ cũng trở nên u ám.
“Anh Triệu, con cháu nhà họ Triệu cũng khiến ta ngạc nhiên quá nhỉ!” Cơ Vỹ nhìn sang Triệu Quốc Ái nói.
Sắc mặt Triệu Quốc Ái cứng đờ, ông ta biết Cơ Vỹ đang tức giận, cho nên ánh mắt lạnh lùng, lớn tiếng nói: “Vệ sĩ nhà họ Triệu nghe lệnh, thủ tiêu Sở Quốc Thiên cho tôi!”
“Rõ!”
Tức khắc, hơn mười mấy vệ sĩ nhà họ Triệu vượt lên trước vệ sĩ nhà họ Cơ, bổ nhào về phía Sở Quốc Thiên, nếu không có ai ngăn trở, Sở Quốc Thiên có lẽ sẽ bị đánh chết.
Lý Phát Nhân hoảng sợ, bà muốn bảo vệ Sở Quốc Thiên, nhưng lại bị ngăn lại: “Mẹ, đừng lên đó nữa, kẻo lại bị thương.
Thấy tình hình càng ngày càng tệ, nhưng Sở Quốc Thiên vẫn ngồi im tại chỗ không có bất kỳ phản ứng gì, trừ Lý Phát Nhân ra, trong mắt tất cả mọi người đều có vẻ cười nhạo.
Nụ cười chưa kéo dài được quá hai giây, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng hô đầy phẫn nộ: “Dừng tay hết lại cho tôi!”
Tất cả vệ sĩ đều dừng tay lại, mọi người nhìn về phía cửa có tiếng động, lập tức nhìn thấy một đám người hùng hổ đi đến.
“Ông chủ Tần?” Có thể nhìn rõ người đi đầu là ông chủ Tần của nhà họ Tần, một họ giàu có ở tỉnh Hoãn. Triệu Quốc Ái đột nhiên kêu lên một tiếng.
Đáng tiếc là, ông chủ Tần không hề quan tâm tới Triệu Quốc Ái, ông ấy kéo đảm vệ sĩ nhà họ Triệu ra đi thẳng tới chỗ Sở Quốc Thiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khom người nói: “Cậu Sở, cậu không sao chứ?”
Im lặng!
Lời vừa nói ra, không gian liền trở nên yên tĩnh.
Ai nấy cũng như như thấy quỷ không bằng, không ai dám tin vào điều họ nhìn thấy trước mặt, đây chính là trưởng tộc giàu có của nhà họ Trần đó! Lúc này lại giống như một đứa bé mắc lỗi, đứng khép nép phía sau lưng Sở Quốc Thiên.
“Tại... Tại sao lại như vậy?” Con cháu nhà họ Triệu hai mặt nhìn nhau, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Chu Định cắn chặt răng, có chút không cam lòng nói: “Bác Tần, bác có nhầm không, anh ta là Sở Quốc Thiên, là thằng con rể vô dụng của chị hai cháu!”
“Câm mồm!”
Nào ngờ, ông chủ Tần sau khi nghe được câu này, giận tím mặt nói: “Chu Định, nếu cậu còn dám vô lễ nhục mạ cậu Sở, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!”
Chu Định run lên, nhà họ Tần là nhà giàu có nhất ở tỉnh Hoãn, không chỉ hơn nhà họ Triệu có một chút, nếu như ông chủ Tần thật sự muốn xử mình, vậy chỉ đành đập nát răng ra nuốt xuống bụng thôi.
Nhưng mà có một điều anh ta không hiểu, ông chủ Tần sao lại cung kính với Sở Quốc Thiên như vậy, còn vì Sở Quốc Thiên mà chửi anh ta, không đúng lẽ thường chút nào.
Khương Nhi ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Chu Định trắng bệnh, cô ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Ông chủ Tần, người này chỉ là chồng của em họ tôi Lâm Thanh Di, đến công việc chính thức còn không có, hơn nữa lại mềm yếu vô dụng, ông chắc là nhầm thật rồi, không cần thiết phải khách khí với anh ta như vậy!”
“Bép!”
Nào ngờ rằng, cô ta vừa nói xong, ông chủ Tần đột nhiên tát cho cô ta một cái.
“Ông... Khương Nhi tức giận, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ông chủ Tần, muốn ra tay nhưng lại không dám.
Triệu Chí Bằng thấy con gái mình bị đánh, lập tức xem vết thương sưng đỏ trên hai má Khương Nhi, vừa đau lòng vừa tức giận chất vấn: “Tần Chí Tôn, ông dựa vào cái gì mà đánh con gái tôi?”
Tần Chí Tôn không thèm để mắt đến Triệu Chí Bằng, mà nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Ái nói: “Triệu Quốc Ái, tôi cảnh cáo ông, nếu như ông