*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Nhìn anh Hùng rốt cuộc không nói nên lời, Sở Quốc Thiên tiếp theo lại chia ra ba cây châm bạc, để ba tên đàn ông cao to trước đó cũng ngất đi.
Khi anh làm xong tất cả, Quách Tiên Nhan mới ung dung bước tới.
“Cậu Sở, xảy ra chuyện gì?” Quách Tiên Nhan cũng không lo lắng Sở Quốc Thiên sẽ có gì nguy hiểm, chỉ là có hơi hoài nghi vì sao có người tới ám sát Sở Quốc Thiên.
“Người của Đặng Đình Long.” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt dặn dò: “Anh bảy, anh lập tức thông báo cho Dương Cảnh một chút, bảo cô ấy phải người bao vây bệnh viện nhân dân số một lại, đề phòng Đặng Đình Long chạy trốn”
“Vâng, cậu Sở." Quách Tiên Nhan nói xong bèn móc điện thoại ra.
“Cậu Sở, sắp xếp xong cả rồi, cậu thay quần áo trước đi.” Sau đó Quách Tiên Nhan nhanh chóng thu lại điện thoại, mới nghĩ tới bản thân đến là đưa quần áo cho Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên gật đầu nhận lấy, sau khi thay xong ở chỗ bí mật thì đi ra lần nữa: “Mấy người này anh xử lý đi, chuẩn bị xong thì tới bệnh viện.” Sở Quốc Thiên nói xong thì đi về phía bệnh viện.
“Toàn thể đồng nghiệp bệnh viện nhân dân số một Hoan Châu hoan nghênh thần y Sở đến chỉ đạo làm việc”
Nào biết được khi anh vừa tới gần bệnh viện thì phát hiện một băng rôn biểu ngữ bắt mắt treo trên cửa bệnh viện. Trừ cái đó ra, còn có một lượng lớn nhân viên y tế và đám truyền thông.
Thậm chí Sở Quốc Thiên còn phát hiện hai bố con Lâm Thanh Di cũng đứng ở trong đám người đang tràn đầy mong đợi chờ điều gì đó.
Chẳng qua ánh mắt của anh đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo bởi vì bên cạnh Lâm Thanh Di, Đặng Đình Long bất ngờ đứng đó với vẻ mặt tươi cười.
“Thanh Di, vừa rồi bác cả gọi điện cho anh nói nguyên nhân ông Triệu không muốn tới thật ra chính là biết thần y Sở sẽ tới, xin lỗi em” Đặng Đình Long bỗng nhiên nói một câu xin lỗi.
“Anh Đặng không cần khách sáo như thế, anh đã giúp tôi rất nhiều.” Lâm Thanh Di cười thận trọng.
“Vẫn luôn là em khách sáo với anh.” Đặng Đình Long bất đắc dĩ thở dài một hơi, thuận theo mà chuyển đề tài: “Đúng rồi Thanh Di, trong lòng anh có thứ anh vẫn luôn băn khoăn, không biết em thấy sao?”
“Anh nói đi.”
“Nếu như... Anh nói là nếu như, lỡ như thần y Sở không tới, em sẽ thế nào?” Vẻ mặt Đặng Đình Long nghiêm túc nói.
Ầm!
Nghe thấy lời ấy, Lâm Thanh Di không nhịn được run rẩy cơ thể, ông Triệu không đến rồi, nếu thần y Sở cũng không tới, vậy mẹ chẳng phải...
Lâm Thanh Di không dám nghĩ tiếp nữa, cô đỏ mắt nói: “Không... Sẽ không.”
“Thanh Di, em đừng căng thẳng, anh cũng chỉ là thuận miệng nói. Em nhìn cảnh này đi, thần y Sở khẳng định sẽ đến.” Đặng Đình Long mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại dịu dàng an ủi.
Lâm Thanh Di sững sờ gật đầu, cũng không đợi cô khôi phục cảm xúc, chỉ nghe thấy một y tá vội vã chạy đến trước y tá trưởng, vội la lên: “Không hay rồi bác sĩ Chung, bệnh tình bệnh nhân Triệu Mai Hương chuyển biến khá xấu, ngài mau đi xem thử đi.”
Đầu óc Lâm Thanh Di nháy mắt trống rỗng.
Khi cô kịp phản ứng lại phát hiện bố và y tá trưởng đã vội vàng hoảng sợ chạy thật xa. Cô cắn răng rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn bóng lưng Lâm Thanh Di rời khỏi, khoé miệng Đặng Đình Long nở nụ cười gian ác, Lâm Thanh Di à Lâm Thanh Di, tôi còn thật sự chờ mong dáng vẻ cô bị tôi đè xuống bụi rậm cầu xin tôi đấy...
Đặng Đình Long không hề cảm thấy anh Hùng sẽ sẩy tay, dù sao kỹ năng chữa bệnh của thần y Sở dĩ nhiên bất phàm, nhưng anh cuối cùng cũng chỉ là người bình thường.
Nghĩ như vậy, anh ta định vào xem rốt cuộc tình huống của Triệu Mai Hương thế nào, kết quả anh ta vừa nhấc chân thì đám người sau lưng đột nhiên bộc phát ra một trận reo hò động trời.
“Hoan nghênh thần y Sở.”
Cơ thể Đặng Đình Long lập tức chấn động, anh ta lập tức không dám tin xoay người lại.
Sở Quốc Thiên đã dịch dung, còn thay quần áo lập tức tiến vào trong tầm mắt anh ta.
Chẳng qua đám người nhanh chóng thấy sau lưng thần y Sở Quốc Thiên còn y đi theo cả Quách Tiên Nhan của Y Dược Thanh Di, thế là tới tấp lên tiếng: “Tổng giám đốc Quách, xin hỏi sao ngài lại ở cùng với thần y Sở?”
Đối mặt sự hoài nghi của đám người, Sở Quốc Thiên cũng không nói lời nào, nhưng Quách Tiên Nhan lại cười ha hả nói: “Các vị, hôm nay tôi muốn ném ra một quả bom nặng ký.
Quả bom nặng ký!
Lời này vừa nói ra, hiện trường nháy mắt sôi trào.
“Tổng giám đốc Quách, rốt cuộc là quả bom nặng ký gì, anh chớ đừng thừa nước đục thả câu”
“Đúng vậy tổng giám đốc Quách, mặc dù tôi đoán được lời kế tiếp của anh khẳng định có liên quan với thần y Sở, nhưng cụ thể là gì còn phải chính miệng anh nói ra.”
“Tổng giám đốc Quách..."
Quách Tiên Nhan chờ đám người dần yên tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Thật ra lời tôi muốn nói cho mọi người chính là hai phương thuốc Y