*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đặng Đình Long sai các người tới?" Sở Quốc Thiên nhìn bốn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, bình tĩnh mà hỏi.
Mặc dù anh có rất nhiều kẻ địch, nhưng anh đã bảo Trương Hùng cẩn thận chú ý. Bây giờ Trương Hùng không báo anh, đương nhiên là do Đặng Đình Long bỗng xuất hiện mấy hôm nay gây nên.
"Cậu biết cậu chủ nhà tôi sao?" Một người đàn ông trung niên vạm vỡ cầm đầu nói với vẻ kinh ngạc.
Anh nhìn người trước mắt khoảng chừng năm mươi tuổi, làn da ngăm đen, chỉ có đôi mắt tam giác kia thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Khi người này vừa xuất hiện, Sở Quốc Thiên đã thăm dò sức mạnh của đối phương, năng lực người này cao hơn Hướng Vĩnh Bá. Còn sức mạnh của ba người còn lại mặc dù cũng rất mạnh nhưng lại yếu hơn Hướng Vĩnh Bá một chút.
"Ra tay đi." Sở Quốc Thiên đã đạt được đáp án mình cần thì cũng lười nói nhảm.
Người đàn ông trung niên không ngờ tới Sở Quốc Thiên lại không hề sợ hãi, ánh mắt của ông ta trở nên lạnh lẽo, đồng thời vung tay lên: "Hành động nhanh lên!"
"Rõ!"
Sau khi ba người cùng hét một tiếng thì rút trong tay áo ra một con dao găm ba cạnh dùng trong quân đội, ép sát về phía Sở Quốc Thiên.
"Xem ra lần này Đặng Đình Long muốn giết người rồi nhỉ!" Sở Quốc Thiên nhìn thấy dao găm quân đội thì lắc đầu cười khẽ một tiếng, sau đó thân hình lóe lên.
Cái gì?
Ba người vô cùng hoảng sợ, cũng không chờ bọn họ phản ứng kịp thì trong tay cảm thấy trống rỗng, dao găm quân đội đã bị cướp đi.
"Phập phập phập!"
Sở Quốc Thiên cũng không nương tay, sau khi anh đoạt lấy ba chiếc dao gắm quân đội thì lại cắm vào đùi ba người.
"Á!"
Tiếng gào thét đầy đau đớn vang lên, ba người gần như quỳ một chân xuống đất cùng lúc. Bọn họ muốn lấy dao găm quân đội trên đùi ra, nhưng mà lại không dám.
Dù sao bọn họ cũng biết rõ dao gắm quân đội, chỉ cần hơi động đậy chút thôi thì máu tươi trong cơ thể sẽ chảy ra càng nhanh hơn, vốn không thể nào cầm được máu trong thời gian ngån.
"Anh Hùng!" Ba người nhìn thấy vết thương ngày càng nghiêm trọng thì cùng nhìn về phía người đàn ông trung niên ở sau lưng.
Người đàn ông trung niên tên Hùng nghe vậy thì cũng hoàn hồn. Mà lúc này, trong mắt ông ta cũng xuất hiện cơn giận: "Rất tốt! Không ngờ Thần y Sở nổi tiếng lại có bản lĩnh tốt như thế, cậu đã thành công khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi rồi!"
"Kỹ năng của mấy người đến từ nước ngoài, nếu như tôi không đoán sai thì mấy người đã từng ở trong quân đội nước ngoài phải không?" So với ý chí chiến đấu đang tăng cao của anh Hùng, Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
Anh Hùng ngẩn người, lập tức cười: "Thật sự Thần y Sở đã cho tôi ngạc nhiên quá lớn. Cậu đoán không sai, chúng tôi từng ở trong quân đội nước ngoài, nhưng mà bây giờ đã dốc sức làm việc cho nhà họ Đặng!"
Sở Quốc Thiên hiểu rõ gật gật đầu,
lập tức nói: "Cho ông một cơ hội ra tay" "Được." Anh Hùng liếm liếm khỏe miệng, tiếp theo bỗng nhiên móc ra một con dao găm quân đội đâm về ngực Sở Quốc Thiên.
Ông ta không nhìn thấu Sở Quốc Thiên, nhưng vừa rồi qua động tác lúc đánh nhau của Sở Quốc Thiên thì ông ta biết kỹ năng của Sở Quốc Thiên không yếu hơn ông ta, cho nên ông ta vừa ra tay đã đánh vào nơi quan trọng nhất.
Dao găm quân đội trong tay ông ta cũng không phải dao găm quân đội bình thường mà sắc bén hơn, kích thước cũng lớn hơn. Hơn nữa, lưỡi của dao găm quân đội này còn được bồi độc xanh biếc!
Nhìn thấy dao găm quân đội của mình sắp đâm trúng Sở Quốc Thiên, trong mắt anh Hùng hiện lên vẻ dữ tợn, lại dám khinh thường tôi, cậu sợ là ông cụ ăn thạch tín, ngại...
Cái gì?
Kết quả anh Hùng chưa nói dứt câu thì bỗng nhiên mở to hai mắt ra nhìn.
Bởi vì Sở Quốc Thiên đã duỗi ngón tay chặn lấy khí thế hung hăng của dao gắm quân đội.
Ông ta khẽ nghiến răng, nhưng điều làm ông ta tuyệt vọng là dù cho ông ta dùng sức thế nào thì dao găm trong tay ông ta cũng khó mà tiến lên một tấc.
"Kết thúc rồi." Bỗng nhiên Sở Quốc Thiên khẽ nói một câu, sau đó ngón tay đang chặn dao găm quân đội của anh khẽ đẩy về phía trước một chút.
Lập tức anh Hùng bất chợt phát hiện dao găm quân đội nứt ra như mạng nhện...
"Lạch cạch!"
Lúc dao găm quân đội vỡ tan trên mặt đất, trong mắt anh Hùng hiện lên vẻ sợ hãi.
Chỉ một ngón tay đã làm vỡ dao gắm quân đội, chuyện này sao có thể?
Cũng không chờ ông ta kịp phản ứng, Sở Quốc Thiên đã đánh một chưởng về phía ngực ông ta.
"Ầm!"
Sau khi anh Hùng bay xa mười mấy mét mới miễn cưỡng ngã ra đất.