Hoàng đế ngáo một cái :" Trẫm mệt mỏi rồi, hồi cung ! ", đều là lời nói nhàm chán của tiểu nữ nhân, tất nhiên không đáng để ông để ý tới.
Hoàng đế vừa đi, tùng đình uyển nhất thời im lặng. Thật không nghĩ tới, hoàng đế bỗng dưng tứ hôn cho Nhị hoàng tử, sắc mặt Tương Nguyệt Quyên có chút khó coi, nàng còn đang muốn cùng Lâm Ngọc Hồng đấu võ mồm thì rõ ràng biểu hiện rát rộng rãi còn Lâm Ngọc Hồng biểu hiện cũng thật sự mạnh mẽ...
Vẫn là Niếp Thiến Thiến kịp phản ứng, cười nói :" Ngọc Hồng, chúc mừng ngươi ".
Tròn lúc nhất thời, mọi người cũng kịp phản ứng, mọi người đem Lâm Ngọc Hồng vây quanh :" Ngọc Hồng, chúc mừng ngươi trở thành Nhị hoàng tử phi ".
Lâm Ngọc Hồng biết một lời hoàng đế đã định là không thể sửa đổi. Lòng nàng phức tạp mà nhìn bề Nhị hoàng tử đã thấy gã không biết đang suy nghĩ gì mà ánh mắt đã sớm chuyển tới nơi khác, hết thảy đều mắc điếc tai ngơ.
Lâm Ngọc Hồng không tự chủ được biễu môi, nghĩ : Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, nhưng nàng không biết vừa rồi nàng hô lên cự tuyệt khi nghe tin tứ hôn thì Triệu Thế Vũ đã hoàn toàn không cho nàng bước vào tâm của gã.
Sắc trời dần dần tối xuống, một góc trong viện người hầu lại thật im lặng.
Hoàng đế đã sai người mang tiền thắng cược của Lâm Tịch Cận đưa tới,một bộ tứ bảo tốt nhất, bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành,nghiên mực Đoan Khê, mỗi cái Lâm Tịch Cận đều nhìn kĩ một lần,từng cái cất kĩ; hai rương gỗ lim không tính nhỏ chứa đầy châu báo, còn có hai mươi rương tơ lụa tinh xảo, gian phòng lạnh lẽo này có chút sắc thái hoa lệ; chói cùng là một thanh bảo kiếm nhưng thật ra ngoài dự đoán của Lâm Tịch Cận không phải là loại bảo kiếm tinh cải nhìn được mà không dùng được mà là một thanh kiếm lạnh băng , màu đen , chém sắt như chém bùn, chất liệu không rõ.
Một tay Lâm Tịch Cận thưởng thức minh kiếm, một tay đem chuỗi nam châu bích sắc cầm trong tay, suy nghĩ trong đầu bắt đầu loạn.
Đây là mộng sao ? Hay là hiện thực ?
Y rõ ràng đã chết sau khi uống ly rượu độc đó,tính cả thai nhi trong bụng, nhưng lại sống lại mười năm trước, chỉ qua thời gian một ngày thôi, rất nhiều chuyện không giống nhau, trong đó tựa hồ còn có công lao của y, sẽ đơn giản như vậy sao ? Tại sao ?
Kiếp trước, y bị ban hôn cho Nhị hoàng tử.
Nhưng hôm nay người bị tứ hôn cho Nhị hoàng tử là Lâm Ngọc Hồng.
Mà chính mình cũng mạc danh kì diệu mà gả cho Hiền vương.
Này quả là khác nhau thật lớn.
" Dạ Mị ".
Đang lúc thời điểm y trầm ngâm, bên tay đột nhiên nghe được một thanh âm trầm thấp lạnh lùng. Ca!r thấy cả kinh, vội vàng nhìn lại, chưa thấy rõ thì đã bị một hơi thở lạnh băng ôm lấy.
Lâm Tịch Cận rất nhanh nhìn thấy người tơi thì giật mình :" Hiền vương, ngài thế nào...." Nói xong, y theo bản năng nhìn cửa sổ, lại phát hiện đều đóng kĩ.
Triệu Mặc Khiêm mím môi, nhìn y một cái thật sâu, chỉ chỉ minh kiếm trong tay y, nói :" Kiếm này tên là Dạ Mị, chất liệu làm bằng gỗ, rất có linh khí, ngươi dùng rất tốt ".
Lâm Tịch Cận lúc này mới kịp phản ứng, cuối đầu nhìn lúm trong tay, y nắm một chút cư nhiên vẫn là một trận lạnh lẽo....
" Đó cũng không phải là hoàng thượng ban cho..." Lâm Tịch Cận một chút liền hiểu được , không khỏi nâng mắt nhìn người nọ, lại lâm vào một mảnh hồ sâu, một lúc sau không thể hoàn hồn.
Đó là một ánh mắt như thế nào ? Giống như hàn, giống như ấm, giống như mộng, giống như huyễn, cũng là một mảnh thực....
Rất nhiều năm sau, Lâm Tịch Cận mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này đều hận không thể đem mình nhét lại vào bụng của nương, mình như thế nào có thể đem một tên háo sắc như hắn xem một nhân vật như tiên nhân.
" Hiền vương, ngài như thế nào lại đến nơi này ?"
Lâm Tịch Cận vừa mới hỏi xong, dư quang liền thấy có một bóng người quen thuộc lướt qua, không khỏi có chút sợ hãi mà hỏi :" Hiền vương, kia là ai ?"
Triệu Mặc Khiêm khóe miệng khẽ nhếch :" Tính cảnh giác không sai ".
Lâm Tịch Cận lúc này mới thả lỏng tâm tình, nhưng lại khẩn trương lên, y nhớ tới vì sao lại cảm thấy thân ảnh đó quen thuộc, chính là khi y ở con đường nhỏ giết người thì sau núi giả xuất hiện một hình bóng tương tự...
Triệu Mặc Khiêm lúc này lại gọi thân ảnh kia ra, là một tiểu tử nhỏ tuổi, thanh tú, nhìn ra được người này thân thủ nhanh nhẹn, hắn đi ra, đôi mắt sáng lòe lòe mà nhìn Lâm Tịch Cận nói :" Nguyên lai phủ tướng quân lại cất giấu một thứ tử ác độc ".
Lâm Tịch Cận cảm thấy khó nói, chỉ sợ mình chỉ biết thành thực khai báo.
Triệu Mặc Khiêm nhấc mi :" Ám Cửu, nói rõ ràng ".
Tiểu tử nhỏ tuổi vận một thân hắc y làm như rụt cổ mới nói :" Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy y vặn gảy cổ một hạ nhân, cứ như vậy mà răng rắc kêu một tiếng,...."
Ánh mắt Lâm Tịch Cận lấp lánh, thầm than một tiếng, cũng không giải thích nhiều, chỉ cười nói :" Vị công tử này, ngươi cũng biết đây là địa phương gì ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT