Trong lòng Cơ Dã Hỏa như có vạn con thảo nê mã chạy qual Tính toán thời gian, thực sự rất đúng.
Quán Quán 3 năm trước đến nước M, Tiêu Dục đã chia tay bạn gái cũ cách đây 3 năm, qua lại cùng Lâm Vi.
Sau đó hắn nghe tin bạn gái cũ của anh ấy đã qua đời.
Lúc quen biết Quán Quán, hắn vô tình nghe cô nhắc đến, nói rằng bà con ở quê tưởng cô ấy đã chết…
Sự kiện cũng đúng.
Họ của Lâm Quán Quán là Lâm, Lâm Vi cũng là họ Lâm!
Làm sao mà hắn lại chưa từng nghĩ đến điều này trước đây chứ!
Bạn gái cũ của anh trai…
Cơ Dã Hỏa vô cùng sợ hãi.
Vì hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn đã nghe thấy bố mẹ mình nhắc đến, nói rằng bạn gái cũ của Tiêu Dục đang mang thai… và con trai của Lâm Quán Quán cũng vừa được ba tuổi.
Duệ Duệ đó … không thể là Quán Quán và Tiêu Dục …
Không, không, không thẻ!
Trên đời này làm sao có chuyện hoang đường như vậy!
Hắn không tin!
Hắn kiên quyết không tin!
“Này? Này!” Lâm Quán Quán nhéo hắn một cái, Cơ Dã Hỏa lập tức tỉnh táo lại, “Nghĩ cái gì vậy, mặt như ăn phải ruồi!”
Còn kinh hãi hơn ăn ruồi Ấy chứ!
Cơ Dã Hỏa bắt ngờ nắm lấy tay Lâm Quán Quán.
“Biến! Cơ Dã Hỏa, buông lão nương ra, đừng tưởng rằng đông người thì tôi không dám đánh anh…”
“Quán Quán!” Vẻ mặt Cơ Dã Hỏa cực kỳ nghiêm túc, “Tôi có một chuyện, muốn hỏi em từ lâu!”
“Nói!”
Khóe miệng Cơ Dã Hỏa giật giật, “Tôi chưa từng nghe em nhắc đến bố của Duệ Duệ.”
Vẻ mặt Lâm Quán Quán đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Cơ Dã Hỏa trong lòng tháp thỏm.
“Anh hỏi cái này là sao?”
“Tôi mới nhớ ra…”
Lâm Quán Quán mím chặt môi, không thèm ăn nữa, nên cô gói bữa trưa lại, bọc trong túi ni lông và đặt ở bên cạnh.
Hơi thở của cô trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Cơ Dã Hỏa chưa từng thấy Lâm Quán Quán như vậy bao giờ, hắn ngay lập tức hối hận khi hỏi câu này, “Tôi xin lỗi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, em không cân trả lời tôi.”
*Tôi cũng muốn biết.”
“Cái gì?”
“Bố của Duệ Duệ là ai, tôi cũng muốn biết lắm. “
Cơ Dã Hỏa sững sờ.
Nói cách khác … Bồ của Duệ Duệ không phải là Tiêu Dục?
Cơ Dã Hỏa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một hơi còn chưa thở ra, thì hắn lại hít vào một hơi!
Cô ấy cũng không biết là ai?
Nghe câu này, tại sao lại có cảm giác cặn bã thế nhỉ!
Cơ Dã Hỏa nghiền răng trừng mắt, “Lâm Quán Quán, em đã từng có bao nhiêu bạn trai cũ rồi!!”
“Liên quan gì đến anh!”
Biết hắn hiểu lầm, nhưng Lâm Quán Quán không giải thích, cô đảo mắt đứng dậy cầm lấy túi ni lông bên cạnh, quãng vào thùng rác.
Buổi chiều quay cảnh thứ hai.
Trong nhà hàng, Bạch Ngưng Sương bảo tiểu nhị gói lại quế hoa cao thơm ngọt yêu thích của Ninh Dịch, chuẩn bị gửi cho hắn.
Kết quả là vừa ra khỏi quán, nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài đường.
“… Ngươi có nghe nói là phủ tướng quân âm mưu phản loạn chưa, bị tiêu diệt rồi!”
“… Phủ tướng quân? Bạch đại tướng quân?”
“.. Không thể nào, tướng quân trấn giữ biên giới nhiều năm, làm được nhiều việc như vậy! Gia tộc của tướng quân là một thế hệ trung thành, làm sao có thể nổi loạn được! Không phải là tin tức sai đấy chứ? “
“…. Làm sao có thể sai được? Lúc nãy, hơn 180 người trong phủ tướng quân đều bị quân lính do Hoàng đế phái tới chém đầu. Đều bị giết rồi, cách xa vạn dặm cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh! “
Bạch Ngưng Sương cứng người!
Máy quay phóng to, tập trung vào đôi mắt của cô.
Ánh mắt trong veo của nàng thoạt nhìn sửng sốt, không thể tin được, sau đó, nàng nhớ tới sự bất thường của cha và anh mình trong mấy ngày qua, đôi mắt không kiềm chế được đỏ hoe, bàn tay cầm chiếc bánh quế hoa cao run rầy tuyệt vọng.
“Không thẻ … Không thể … Hẳn là sai rồi, hẳn là…”
Nàng thậm chí còn quên mất mình đang cưỡi ngựa, liều mạng thúc ngựa, húc đổ cả một quầy hàng trên đường, còn đụng ngã một người đi đường. Nhưng nàng không dừng lại, trong lúc đang chạy, chiếc bánh trong tay nàng rơi xuống đất, cuối cùng bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ!
Cuối cùng!
Không biết nàng đã chạy bao lâu, nhưng cuối cùng nàng cũng chạy đến phủ tướng quân!
Ngôi nhà được bao quanh bởi những tên lính mặc áo giáp!
Gió đang thỏi!
Một mùi máu tanh nồng nặc bốc ra từ căn nhà.
Bạch Ngưng Sương nước mắt như mưa.
Nàng chọt nhớ ra điều gì đó, chạy đến một bức tường hẻo lánh không có người bảo vệ, nơi có một cái lỗ chó mà nàng đã từng lẻn ra khỏi nhà khi còn nhỏ.
Sân này rất hoang vắng, lỗ chó bị cỏ dại bao phủ, Bạch Ngưng Sương run rầy chui vào lỗ chó tiền vào phủ tướng quân.
Trời vừa mưa, lỗ chó vô cùng ướt, bò qua làm lắm lem bùn đất, nàng kìm nước mắt, nắm chặt trâm cài tóc trong tay, nàng chọn con đường nhỏ bước ra sân chính để tránh đám đông.
So với vệ binh mũ giáp nặng nề bên ngoài, trong nhà không có nhiều binh lính.
Trên đường đi, mặt đất đầy xác chét.
Trong sân chính, từ xa thấy máy tên lính đang kiểm kê tài sản trong phủ, cha mẹ nàng, ca ca, tẩu tử và cả đứa cháu trai mới sinh của nàng đều chết dưới những nhát đao, chét thảm thương, mặt mũi méo xệch.
Toàn bộ phủ đại tướng quân thậm chí không còn lại một sinh vật sống nào.
Bạch Ngưng Sương nắp trong hòn non bộ, nắm chặt cái trâm cài của mình, đau buồn khôn xiét, dần dàn, đôi mắt trở nên dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm tên tướng đứng đầu, đồng thời rút thanh kiếm mềm từ thắt lưng ra.
“Đồng quy vu tận… Ta muốn cùng các ngươi đồng quy vu tận!
Vừa định lao ra, một người đột ngột lao ra từ phía sau, một tay hắn bám chặt lấy eo Bạch Ngưng Sương, dùng tay kia bịt chặt miệng nàng.
“Ưm…”
“Là tai”
Phía sau là giọng nói quen thuộc của Ninh Dịch, Bạch Ngưng Sương sửng sốt, sau đó, nước mắt từng hạt lớn rơi xuống.
Những giọt nước mắt ấm áp đã sớm thấm đẫm tà áo dài màu lục lam của hãn.
Ninh Dịch cúi đầu, vẻ mặt thương hại.
Cả đoàn phim đều im lặng.
Lúc này, bọn họ đều bị màn biểu diễn của hai người dẫn vào cốt truyện, hai tròng mắt đều đỏ lên.
“Cắt”
Sau khi đạo diễn hô cắt, cả đoàn phim vẫn chưa hoàn hồn.
“huhuhuhu …… trước đây tôi cảm thấy không có ai xứng đáng với lão công của tôi, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện ra Lâm Quán Quán: và lão công rất hợp nhau! Làm sao bây giờ tôi cảm thấy nếu họ không ở bên nhau, đơn giản là phung phí của trời.”
“Đi đời rồi. Tôi thực sự cũng cảm thấy như vậy! “
“Các người không chỉ có một mình! Tôi cũng muốn cho lão công gả ra ngoài. Thật không thể tin được.”
Nghe mọi người bàn tán, Cơ Dã Hỏa mỉm cười, hắn vẫn giữ nguyên hành động vừa quay, vòng một tay qua eo Lâm Quán Quán nói: “Quán Quán, em có nghe thấy không? Mọi người đều cho rằng chúng ta xứng đôi vừa lứa, hay là tôi miễn cưỡng thu nhận em nhé?”
Lâm Quán Quán khẽ cười.
Cơ Dã Hỏa nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, cảm thấy có chút chói mắt.