Đây là hai tình tiết cuối cùng mà Lâm Quán Quán và Cơ: Dã Hỏa sẽ quay.
Cảnh đầu tiên khá là ám áp.
Sau khi thân thiết, Bạch Ngưng Sương và Ninh Dịch đã thích nhau.
Bạch Ngưng Sương đặc biệt vì Ninh Dịch mà học thêu, thêu cho hắn một túi gắm, trên túi thêu xiêu vẹo hai con uyên ương.
Bạch Ngưng Sương hẹn gặp Ninh Dịch trên một con dốc nhỏ phía sau ngọn núi, trời đang mưa rất to, một tay cô cầm ô, tay kia là túi gấm, trên khuôn mặt xuất hiện một vẻ ngại ngùng hiếm thấy.
Ngay sau đó, Ninh Dịch đã xuất hiện trước ống kính.
Hắn vẫn mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh lam, cầm một chiếc ô giấy, đầy khí chất thư sinh, nhìn thấy Ninh Dịch, ánh mắt Bạch Ngưng Sương sáng lên, nàng xách váy chạy đến trước mặt Ninh Dịch, nhét túi gắm vào tay cho hắn.
“Đây là cái gì?”
Bạch Ngưng Sương hơi nâng cằm lên, giả vờ thoải mái, “Ta vừa nhìn thấy trên đường có bán thứ đó, nên mua một cái đưa cho ngươi.”
Ninh Dịch nhìn túi gấm trong tay với ánh mắt nghi hoặc, “Trên này thêu cái gì vậy?”
“Uyên ương, uyên ương nghịch nước!”
Máy quay phóng to lên.
Trên túi, hai hình đen đen, không biết là con vật quỷ quái gì đang nép vào nhau, bên dưới là một đường ngang như cành cây.
Uyên ương?
Đây là uyên ương?
Và đường ngang như cành cây đó là nước?
Ninh Dịch giật giật khóe miệng, “Nếu không nói cho ta, ta còn tưởng là hai con gà quay! Cái này mua ở đâu? Còn không biết xáu hỗ mà thu tiền thêu.”
Bạch Ngưng Sương tức giận giật lại túi gám, “ Lấy thì lấy, không lấy trả đây!”
Ninh Dịch hơi sững sờ khi thấy phản ứng của nàng.
“Cái này… không phải là cô thêu đấy chứ?”
“Không!”
Cổ Bạch Ngưng Sương cứng đờ.
Ninh Dịch nhíu mày đột nhiên nắm lấy tay nàng.
“Làm gì?”
Hắn mở lòng bàn tay của nàng ra, đầu ngón tay vốn dĩ trắng nõn như ngọc gần như bị chấm thành giống như một cái sàng.
“Ngốc!”
“Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngóc!”
Ninh Dịch nhếch miệng, lấy đi túi gấm trên tay.
“Này, không phải ngươi ch: Giọng nói của nàng đã yếu xuống, “Đưa nó cho ta, đợi lúc nào tay nghề ta tốt hơn một chút, ta sẽ thêu cho ngươi cái đẹp hơn.”
Cái nhìn nhau này đã trở thành một khoảnh khắc vô cùng đáng nhớ.
Kể từ đó, một túi gầm thêu uyên ương luôn được treo trên eo Ninh Dịch. Túi gắm ấy trở thành vật bắt ly thân.
“Cắt”
Lý Mưu rất hài lòng với màn thể hiện của hai người, “Tốt tốt tốt, cảnh này kết thúc được rồi! Chuẩn bị ăn trưa, sau khi ăn xong sẽ quay cảnh khác.”
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm.
“Quán Quán, tôi diễn thế nào?”
Cơ Dã Hỏa quay xong lập tức quay người, nhướng mày, từ vị công tử thanh tao biến thành một gã khờ khạo. “Có động tâm không?”
“Biến!”
Mưa mùa hè đến nhanh đi cũng nhanh, ăn trưa xong thì mưa cũng đã tạnh.
Lâm Quán Quán đã hâm nóng hộp cơm, gửi cho Hoàng Linh và Sở Khiêm, đồng thời cảm ơn vì những phát ngôn của họ trên Weibo.
“Tôi cũng ủng hộ em trên Weibo, sao không thấy em cảm ơn.”Cơ Dã Hỏa tức giận nhìn, “Quán Quán, em thật quá không có ý tứ!”
“NèI”
Lâm Quán Quán đưa hộp cơm cho hắn, mát Cơ Dã Hỏa sáng lên ngay lập tức, “Cho tôi?”
“Anh cũng có thể không lấy.
“Lấy, tất nhiên là lấy rồi!”
Cơ Dã Hỏa mở hộp cơm, tìm một chiếc ghế ngồi ăn.
“Chà… ngon quá, Quán Quán, tay nghề em thật tốt.”
Tất nhiên!
Cô khá tự tin vào tài nấu nướng của mình.
Lâm Quán Quán ngồi cách xa Cơ Dã Hỏa, vừa ăn vừa nói với hắn, “Nhân tiện, anh nhớ đem số vàng kia chuyển đi.”
Tất cả số vàng mà cô nhận được từ đoàn phim trước đó là do Cơ Dã Hỏa đưa. Cô luôn muốn trả lại Cơ Dã Hỏa, nhưng mà tên đó luôn từ chối cho cô biết địa chỉ, vì vậy những thứ đó đã được chất đống trong nhà kho ở nhà.
“Tôi đã nói đó là quà hồi môn của em, em thấy ai lấy lại không!”
Lâm Quán Quán đỡ trán, “Cơ Dã Hỏa…”
“Dù sao thì tôi cũng sẽ không đem đi đâu!”
“Tôi và anh là không thể nào!”
Cơ Dã Hỏa đặt đũa xuống, “Tại sao không thể?”
“Anh không phải gu của tôi!”
Cơ Dã Hỏa giận dữ, “Vậy gu của em là gì, nói với tôi, tôi sẽ nỗ lực biến thành như thế.”
Tên ngốc này!
Sao anh cứng đầu thế?
Lâm Quán Quán đau đầu, “Tùy anh! Dù sao chúng ta cũng ở gần nhau, néu anh không chuyển, chờ tôi xong việc, tôi sẽ đem đến nhà cho anh!”
“Tôi xem không có chìa khóa em đem đến nhà cho tôi kiểu gì”
“..” Lâm Quán Quán, “Cơ Dã Hỏa, anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à? Nếu vậy thì tôi sẽ bán hết số vàng đứng tên anh, rồi đổi thành tiền quyên góp cho cô nhi viện!
Cơ Dã Hỏa cười, “Đó là tùy thuộc vào em, đưa cho em mà, nên em cứ làm gì em muôn.”
Chết tiệt!
Cái tên dầu muối không ăn này.
Chớp mắt trong đầu Lâm Quán Quán đột nhiên xuất hiện sáng ý, cô cười toe toét đe dọa hắn, “Cho anh hai lựa chọn, hoặc là tự mình đem đi sau khi kết thúc ngày hôm nay, hoặc là … tôi sẽ nhờ chú hai anh đem về hộ anh. “
“Chết tiệt, Lâm Quán Quán đồ nữ nhân xấu xa!”
“Anh chọn đi!”
Hừ!
Cơ Dã Hỏa nghiền răng, “Coi như em giỏi! Tôi sẽ tự mình đem đi!”
Vậy còn được!
Sớm ngoan ngoãn như vậy có phải đỡ phí công không, Lâm Quán Quán vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với hắn, “Anh đã quay gần xong cảnh quay ở đoàn phim rồi, có kế hoạch gì cho tác phẩm tiếp theo không?”
Cơ Dã Hỏa liếc nhìn cô một cách khó đoán.
“Ánh mắt gì đấy?”
Cơ Dã Hỏa cười toe toét, “Không có gì đâu.”
Lâm Quán Quán, ”…”
Tại sao nụ cười này lại khiến cô cảm thấy run rẫy chứ?
“Không nói về tôi nữa.” Cơ Dã Hỏa gắp vài ngụm dọn sạch thức ăn trong hộp cơm, sau đó đưa hộp cho trợ lý, liếc nhìn Lâm Vi cách đó không xa, “Lâm Vi này có phải có việc gì với em không? Tôi không chỉ một lần thấy cô ta nhìn trộm em. “
Lâm Quán Quán thậm chí không thèm ngẳng đầu lên.
Cơ Dã Hỏa không biết mi quan hệ của cô và Lâm Vi.
“Quán Quán, Lâm Vi này không phải người tốt, hãy cần thận với cô ta.”
Lâm Quán Quán nhướng mày, “Lâm Vi này có danh tiếng rất tốt, sao anh lại nói như vậy?”
Kỹ năng diễn xuất của Lâm Vi trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình đều không tốt, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ta ngoài đời thì tuyệt đối không ai sánh bằng, nếu không danh tiếng của cô ta sẽ không tốt như vậy.
“Tôi biết một chút về cô ta, tóm lại… một lời khó nói hết, em chỉ cần biết cô ta không phải là người tốt!”
“Đương nhiên là tôi biết!” Lần này, Cơ Dã Hỏa ngạc nhiên, “Biết á?”
“ Đương nhiên, trên đời này, ngoại trừ mẹ cô ta ra, tôi đoán không ai hiểu cô ta hơn tôi! “
Cơ Dã Hỏa tò mò tiền lại gần,“ Sao? “
*“ Cô ta là con gái của mẹ kế tôi! “
Giọng Lâm Quán Quán trằm xuống, cô nhìn biểu cảm của Cơ Dã Hỏa như ăn phải ruồi.
“Sao cơ?”
Con gái của mẹ kế!
Thế thì Lâm Vi không phải chính là em gái của cô ấy sao?
Lúc trước, hắn bước chân vào làng giải trí, lúc đó bận rộn, tương đối ít tiếp xúc với anh trai Tiêu Dục, chỉ nghe nói Tiêu Dục yêu đương, kết quả là sau vài năm, hắn nghe tin từ cha mẹ rằng Tiêu Dục đã chia tay bạn gái, thay vào đó lại qua lại với em gái của bạn gái.
Nếu Lâm Vi là em gái của Lâm Quán Quán!
Vậy thì cô ấy … cô ấy không phải chính là bạn gái cũ mà anh trai hắn đã nói chuyện yêu đương ba năm trước sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT