Sẽ không thật sự nghe lời, ngoan ngoãn đi ngủ đấy chứ.

Không đúng nha.

Lâm Quán Quán nhìn phía trên khung chat biểu hiện “đang soạn tin”, cô hơi hơi nhíu mày.

Sau một lúc lâu.

Tiêu Lăng Dạ rốt cuộc cũng nanh tới, mấy chữ vô cùng đơn giản: “Chê anh già sao?”

Trên đầu Lâm Quán Quán xuất hiện một đàn quạ đen bay qua cô rõ ràng là quan tâm anh, như thế nào liền biến thành chê anh già rồi.

Hừ hừ!

Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi!

Bắt quá cô thích.

Hắc hắc!

Cô lại nịnh nọt nanh lại.

Lâm Quán Quán lập tức nanh: “Già? Ai nói! Xem em có đánh chết người đó không! Người đàn ông của em mới 31 tuổi mà còn nhìn như 30 tuổi thôi, tuyệt đối là người đẹp nhất trong số mấy người đàn ông kia! Em yêu anh còn không kịp chứ nói gì sẽ ghét bỏ anh!”

Nói ong, còn gửi cái icon hoa sỉ.

Kinh Thành.

Tiêu Lăng Dạ nằm ở trên giường lớn khách sạn, nhìn Lâm Quán Quán nanh lại, khóe miệng anh xong lên, con ngươi toàn là sự dịu dàng.

Trước kia.

Anh thực không thích nanh tin nói chuyện phiếm như vậy.

Cảm thấy không có hiệu suất, cũng lãng phí thời gian, đụng tới chuyện gì, anh đều gọi điện thoại giải quyết, đơn giản mau lẹ giải quyết sự việc tốt xong liền cúp!

Nhưng hiện tại.

Tiêu Lăng Dạ nhìn cô nanh tin tới, đặc biệt là nhìn thấy mây chữ “người đàn ông của em” này, độ cung khóe miệng anh liền nhịn không được tăng thêm.

Nanh tin điện thoại cũng có chỗ vui đấy nhỉ.

Anh vừa muốn tiếp tục nanh lại, lại nhìn thấy Lâm Quán Quán gửi icon khóc tang.

Ngay sau đó, cô nanh tiếp.

*Xong rồi xong rồi, bọn họ muốn em lên hát, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, em không nanh tin với anh tiếp được.”

“Được!”

Gửi xong, Tiêu Lăng Dạ cầm di động đợi trong chốc lát, quả nhiên không có trả lời.

Ngủ không được.

Anh còn tưởng rằng chứng mắt ngủ của mình đã tốt, không nghĩ tới không có Quán Quán, liền ngủ không được.

Nghĩ nghĩ.

Tiêu Lăng Dạ đem lịch sử trò chuyện với Lâm Quán Quán kéo tới cái đầu tiên.

Từ khi anh kết bạn với Lâm Quán Quán, anh không có xóa lịch sử trò chuyện, trên WeChat còn tất cả tin nanh Lâm Quán Quán nanh cho anh.

Tiêu Lăng Dạ một lần nữa lướt lại xem một lần.

Nhìn bọn họ nói chuyện phiếm từ xấu hổ trúc trắc đến quen thuộc, sau đó đến cuối cùng thân mật, trong đầu tràn đầy quá trình hai người từ khi quen biết, hiểu nhau đến yêu nhau.

Anh cười.

Nhìn giường trống trơn bên người, Tiêu Lăng Dạ nhịn không được xoa xoa huyệt Thái Dương.

Trước kia đi công tác với anh mà nói là chuyện thường ngày nhưng hiện tại thế nhưng có chút không thích ứng.

Rõ ràng mới tách ra thời gian không dài thôi.

Nghĩ nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play