“Vô nghĩa!”

Cơ Dã Hỏa cười hắc hắc: “Nếu muốn chơi cũng dễ mà!

Hôm nào tôi mang cô tới đây chơi!”

“Được.”

“Không được không được.” Cơ Dã Hỏa đột nhiên nghĩ đến chú hai nhà mình, anh giật mình một cái, ném hạt táo trong tay, lắc đầu lia lịa: “Từ từ không được, nếu cô muốn tới đây chơi thì bảo chú hai dẫn cô đi đi. Nếu không, chú hai biết tôi mang cô tới loại địa phương này, dù tôi có mười cái đầu cũng không đủ chết!”

Lâm Quán Quán bát lực: “Vậy lúc nãy anh đáp ứng sảng khoái như vậy làm gì!”

“Đương nhiên là vì tôi quên mắt một chuyện.”

“Ách?”

“Quên mắt chú hai là một cái bụng dạ hẹp hòi!”

Lí Mưu sắp xếp cái phòng này cơ hồ giống y như đúc với phòng KTV, phòng rất lớn, ánh sáng lờ mờ, trong phòng có ba cái sô pha lớn, sô pha chính giữa là một cái màu trắng và có bàn trà, lúc này, trên bàn trà đặt đầy các loại bia, champagne cùng đồ uống cùng với một ít trái cây ăn vặt.

Các diễn viên bắt đầu chọn bài, ca hát.

Loại địa phương này quả thực là sân nhà Cơ Dã Hỏa, hơn nữa anh xuất thân là ca sĩ, mọi người đều chọn bài cho anh hát.

Khoan nói tới.

Đừng nhìn Cơ Dã Hỏa ngày thường không ra sao cả nhưng là lúc hát thật đúng là rất có mị lực.

Lâm Quán Quán quay đầu vừa thấy Tôn Thiến bên cạnh giống như người mắt hồn, cô ôm mặt, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm đang Cơ Dã Hỏa đang ca hát.

Lâm Quán Quán nhàm chán đến cực điểm.

Lại sợ người khác sẽ mời cô uống rượu, cô chạy nhanh tới chỗ đặt nước trái cây, lấy một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt vừa uống nước.

Ai Thật là nhàm chán!

Cô lấy di động nhìn thoáng qua, đã hơn mười một giờ.

Trên WeChat có một thông báo.

Lâm Quán Quán vừa mở ra đã thấy tin nanh của Tiêu Lăng Dạ.

Gửi tới từ hai mươi phút trước, mấy chữ vô cùng ngắn gọn “kết thúc chưa?”

Lâm Quán Quán cầm di động lên trả lời.

“Còn chưa đâu, tiệc tan xong giờ lại chạy đi ca hát, em đoán phải tới rạng sáng mới có thể tan.” Gửi xong, Lâm Quán Quán lại bổ sung một câu: “Giờ này anh còn chưa làm việc xong sao, sao còn chưa ngủ?”

Tiêu Lăng Dạ lập tức trả lời.

Giống như luôn luôn cầm di động, chờ cô trả lời vậy.

*Xong việc rồi nhưng không có em ngủ không được.”

“Chứng mắt ngủ lại tái phát à2”

“Nếu có em ở cạnh thì không có việc gì.”

Lâm Quán Quán cầm di động, nhìn tin nanh anh gửi tới, gương mặt hơi hồng.

Hừ hừ.

Chỉ biết chọc cho cô vui vẻ thôi.

Bắt quá…

Cũng rất hưởng thụ nha!

Ha ha.

Lâm Quán Quán nhếch miệng nanh lại: “Đã khuya rồi, anh đi ngủ sớm một chút, ngủ không được thì nhắm mắt lại dưỡng thần, tuổi cũng không nhỏ nữa, cứ thức đêm như: vậy sao mà chịu được.”

Lần này, Tiêu Lăng Dạ không có phản hồi.

Lâm Quán Quán gãi gãi đầu.

Người đâu rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play