*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơ Dã Hỏa và anh A Dục có mối quan hệ tốt hơn.
Bằng cách này, anh A Dục sẽ càng ghét Lâm Quán Quán hơn.
“Không, không thể nào, chị sẽ không làm chuyện này …”
Mắt Lâm Vi lóe lên, cô ta nhanh chóng thay Lâm Quán Quán nói chuyện, “Anh A Dục, ngay cả em cũng không biết rằng anh và Cơ Dã Hỏa là anh em, chị em nhất định cũng không biết, nhất định là cô ấy không cố ý. “
Tiêu Dục thân thể căng thẳng, sắc mặt thay đổi liên tục.
Lâm Vi tự hào không ngớt về bản thân.
Dựa trên sự hiểu biết của cô về anh A Dục, anh ấy chắc chắn đang vô cùng tức giận.
Hừ!
Lâm Quán Quán, muốn cướp anh A Dục khỏi tôi? Mơ đi!
Lâm Quán Quán đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Đi đâu đó?”
Lâm Quán Quán trừng mắt nhìn anh, “Đi toilet!”
Nãy giờ uống nhiều bia quá, cô muốn đi vệ sinh, vì vậy Lâm Quán Quán sải bước ra khỏi phòng riêng.
Con đường ở KTV quanh co, nhưng Lâm Quán Quán đã nhờ người phục vụ dẫn đường, cuối cùng cũng giải quyết được vần đề sinh lý.
Vừa ra khỏi WC, đã thấy Tiêu Dục đang đợi ở ngoài.
Lâm Quán Quán lau khô tay, không thèm liếc mắt bước qua.
“Quán Quán!”
Lâm Quán Quán dừng một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu Dục sải bước đến nắm lấy cổ tay cô.
“Bỏ rat”
Tiêu Dục bắt lực buông tay ra, “Quán Quán, anh biết giờ: em thấy anh như thấy con nhím, cả người gai mọc tứ tung, anh biết trước đây là anh có lỗi với em, chuyện xảy ra hồi đó … là anh hại em, nhưng em không thể vì trả thủ anh mà làm việc mắt trí như vậy. “
Lâm Quán Quán nhướng mày.
Cô chán ghét Tiêu Dục vô cùng, thoáng nhìn thôi cũng thấy ghê tởm, nhưng cô thật sự không có thời gian để trả đũa anh ta.
“Tiêu Dục, anh bị bệnh hoang tưởng sao?”
Tiêu Dục vẻ mặt rồi rắm.
Anh ta bước đến gần Lâm Quán Quán, thở dài, “Quán Quán, lần trước ở đoàn làm phim,anh dùng tiền đập vào em là anh sai, nhưng anh thề, anh chỉ có ý tốt, lúc đó anh đã quá bốc đồng, nói nhiều lời khó nghe với em, em đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt anh nhé. “
Lâm Quán Quán nhướng mày.
Chà!
Tiêu Dục đã đổi tính?
Lần trước ở đoàn phim, anh ta chán ghét cô như thé, lần này sao đột nhiên trở nên dễ chịu như vậy?
Lâm Quán Quán khoanh tay, dựa vào bức tường phía sau, “Tiêu Dục, anh lại có cái chủ ý gì đây!”
Tiêu Dục thở dài, “Quán Quán, anh thật sự rất muốn bồi thường cho em, chỉ cần em cần, anh hứa anh sẽ làm bắt cứ điều gì. “
Tiêu Dục nói rất thành khẩn.
Lần trước bị Lâm Quán Quán chọc giận, nói ra những điều không hay, sau này ngẫm lại, cũng thấy hồi hận.
“Quán Quán, em rõ ràng là không buông được anh, tại sao phải khẩu thị tâm phi như vậy…”
Lâm Quán Quán bị choáng váng ngay lập tức!
Không thể buồng được anh ta?
OMGI Lâm Quán Quán run rẫy cả người, đây đơn giản chính là câu chuyện ma đáng sợ nhát thề kỷ!
Lâm Quán Quán muốn nói gì đó nhưng lại thôi, “Tiêu Dục…”
“Em nói đi!”
Lâm Quán Quán vỗ vỗ vai anh ta, “Tôi đề nghị anh nên gặp bác sĩ tâm lý. Bệnh ảo tưởng không phải là bệnh nan y, vẫn có khả năng chữa khỏi.. “
Tiêu Dục,”… “
Lâm Quán Quán xoay người rời đi.
Tiêu Dục hoàn hồn, sải bước đuồi kịp “Nếu không phải em không buông được anh, sao có thể yêu đương cùng em trai anh!”
Cô đột nhiên dừng lại.
Tiêu Dục suýt đập vào lưng Lâm Quán Quán, anh ta phanh gấp dừng lại.
Hai người rất gần.
Gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm trên người cô.
Nhịp tim của Tiểu Dục có chút rộn ràng.
Thành thật mà nói, Lâm Quán Quán đã thay đổi đáng kể so với vẻ ngoài của cô ấy ba năm trước. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu trắng tinh, với váy họa tiết đỏ vàng trên nền trắng, khăn choàng dài, trang điểm nhẹ, đẹp ngây người.
Cô có một thân hình gợi cảm, nút áo sơ mi gắn trên cổ, lộ một vẻ cắm dục!
Lâm Quán Quán không thể buông được anh ta như thế này, Tiêu Dục thầm tự hào.
“Anh vừa nói… cái gì?”
“Quán Quán, đừng diễn nữa, anh biết, em giả vờ thân mật với em trai anh, thực ra chỉ để chọc tức anh…”
“Dừng lại!” Lâm Quán Quán ngắt lời anh. “Anh điên à, ai giả vờ thân mật với em trai anh?”
Vẻ kinh ngạc trên mặt cô không có vẻ gì là giả cả.
Tiêu Dục nhíu mày, “Em không biết Cơ…” Dã Hỏa là em trai của anh?
Góc cuối hành lang.
Nghe đến đây, nhịp tim của Cơ Dã Hỏa gần như nhảy ra ngoài.
Anh ta hét ầm lên, cắt ngang giọng của Tiêu Dục.
“Này – ” Cơ Dã Hỏa đầu xanh hùng hùng hổ hồ chạy tới, nắm lấy cổ tay Lâm Quán Quán, không nói hai lời kéo cô về phía trước, “Quán Quán! Đạo diễn Lý Mưu đang tìm em, nói có chuyện cần bàn, chúng ta về phòng riêng thôi. “
“Này „..”
” Đừng nói nhảm, đi nhanh lên! “
Lâm Quán Quán không hiểu cái gì bị anh ta kéo đii.
Phía saul Tiêu Dục đột nhiên hét lên, *A Dận dừng lại!”
Người Cơ Dã Hỏa đột nhiên đông cứng lại.
Lâm Quán Quán chớp mắt, đôi mắt to nhìn chằm chằm Cơ Dã Hỏa, “Cơ Dã Hỏa, làm sao Tiêu Dục có thể biết tên thật của anh?”
Gọi thân mật như vậy!
Cơ Dã Hỏa ánh mắt né tránh, “Ai, ai mà biết được, thôi, đi nhanh thôi.”
“Em trai mà Tiêu Dục vừa nói … chẳng lẽ là anh sao?”
Chân trái dẫm vào chân phải, Cơ Dã Hỏa ngã úp mặt như: chó ăn shit.
Hắn phản ứng như vậy, Lâm Quán Quán càng thêm nghi hoặc.
Hít Hài Cô hít thở sâu vài cái, cảm thấy não vẫn còn thiếu dưỡng khí.
Lâm Quán Quán nhanh chóng dựa vào bức tường.
“Quán Quán, nghe tôi giải thích…”
“Câm miệng!”
Lâm Quán Quán thấp giọng nói, đầu óc quay cuồng kịch liệt.
Cơ Dã Hỏa và Tiêu Dục là anh em!
Tiêu Lăng Dạ là chú hai của Cơ Dã Hỏa, vậy … nói vậy, Tiêu Lăng Dạ cũng là chú của Tiêu Dục?!
Thật là đặc biệt!
Thế giới này … huyền ảo quá!