*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một đoàn diễn viên chính đang ăn hải sản trong phòng bao ở thành phố Hải Tiên.
Ăn xong, Hoàng Linh đề nghị,.. “Chúng ta đi hát karaoke đi!”
Không dễ gì được đạo diễn mời một bữa, thế là 1 đoàn người lại hùng hùng hỗ hỗ đến quán karaoke sang trọng nhất thành phó.
Lý Mưu cũng rất hào phóng, gọi rượu vang, sâm panh, bia và 1 đồng hoa quả đồ ăn vặt.
Trong phòng hát, Sở Khiêm và Hoàng Linh tranh mic hát, Lý Mưu uống hơi nhiều, mặt đỏ phừng phừng, không ngừng lắc nhạc cụ.
Lâm Vi thục nữ ngồi ở 1 bên sô pha, Cơ Dã Hỏa không thèm tham gia cùng bọn họ, ngồi cùng với Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán buồn chán nhắm nháp 1 lon bia.
“Sao không hát 1 bài?”
Lâm Quán Quán, “Ngũ âm không đủ!”
Cơ Dã Hỏa sững 1 giây, “Ngũ âm của em không đủ?”
“Không được à?”
“Được, được, được, sao lại không được chứ!” Cơ Dã Hỏa sờ sờ mũi, “Hay là anh dạy em hát nhá?”
“Không có hứng!”
Cơ Dã Hỏa trước nay vô cùng thích âm nhạc lại không thể hiểu nỗi, “Tại sao chứ?”
“Con người ấy mà, không thể quá hoàn mỹ được, ông trời đã ban cho em vẻ đẹp thế này rồi, lại cho em khả năng diễn xuất tốt như thế, còn cho em biết hát nữa thì những nghệ sĩ khác còn sống kiểu gì nữa đây.”
“Oẹ—”
Cơ Dã Hỏa làm động tác nôn ọe, thể hiện rằng mình không thể chịu được khi cô tự luyền như vậy.
Lâm Quán Quán bật cười ha ha.
“Thế sao anh không hát?”
“Ha–Anh mà hát thì máy người nghiệp dư kia còn dám mở miệng ra hát được à?”
Cũng đủ tự luyến rồi đấy!
Hai người nhìn nhau cười rất vui vẻ.
Đang chơi thì cửa phòng hát bị đẩy mở ra từ bên ngoài.
Tiêu Dục ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở trong phòng. Anh ta vừa bước vào tiếng nhạc trong phòng lập tức liền ngừng lại.
“A Dục ca ca, sao anh lại đến đây?”
Lâm Vi cực kỳ ngạc nhiên chạy đến. Tiêu Dục thuận thế ôm lấy eo cô ta, cười vô cùng dịu dàng, “Nghe Tiểu Thiên nói hôm nay em được về sớm, đang hát karaoke ở đây, đúng lúc anh đang ở gần đây nên đến xem xem.”
Lâm Vi thẹn thùng nép vào lòng anh ta.
Tiêu Dục thường xuyên đến đoàn phim tham ban, cũng coi như là quen hết những diễn viên chính rồi, anh ta cười, nói với Lý Mưu, “Vẫn luôn muốn mời mọi người ăn bữa cơm để cảm ơn mọi người đã chiếu có Vi Vi trong đoàn phim.
Hôm nay không dễ gì mới bắt gặp, đạo diễn Lý phải nẻ mặt tôi, hôm nay tiền hát karaoke của mọi người tôi thanh toán.”
Lý Mưu có ấn tượng rất tốt về Tiêu Dục.
Ông cười ha ha, “Vậy thì cảm ơn anh Tiêu nhé.”
Không khí vô cùng hài hòa.
Tiếp sau đó, Tiêu Dục cũng ở lại trong phòng hát.
Khoảnh khắc Tiêu Dục xuất hiện, biểu cảm của Lâm Quán Quán liền cực kỳ không vui. Cô quay đi nhìn về phía Cơ Dã Hỏa, lại phát hiện sắc mặt của anh càng khó coi hơn, anh che nửa mặt, đứng ngồi không yên như kiểu bị đóng đỉnh ở mông vậy, “Này! Anh làm sao vậy?”
Cơ Dã Hỏa mắng thầm trong lòng!
Mát!
Ông Tiêu Dục kia sao lại đến đây!
Anh biết ngay là hôm nay không được ra ngoài tụ tập mà.
Má nó.
Lâm Quán Quán không biết anh và Tiêu Dục là anh em ruột, lần này Tiêu Dục đến thì mối quan hệ này không phải là sẽ bị lộ sao.
Đến lúc đấy anh còn chung sống hòa thuận với Lâm Quán Quán làm sao được nữa.
Cơ Dã Hỏa đang định tìm cớ chuồn thì bên đó, Tiêu Dục đã phát hiện ra sự tồn tại của anh rồi. Anh ta và Lâm Vi ngồi ở 1 bên sô pha, khi nhìn thấy Cơ Dã Hỏa, lông mày anh ta nhíu chặt lại.
Nhìn theo ánh mắt của anh ta, Lâm Vi nhìn thấy Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa đang ngồi cạnh nhau.
Hai mắt lóe lên, cô ta dựa vào cai Tiêu Dục nói nhỏ nhẹ, “A Dục, anh nhìn gì vậy?”
*Người kia là……Cơ Dã Hỏa?”
“Đúng vậy!” Lâm Vi nhìn về phía Lâm Quán Quán, gương mặt nhỏ nhắn đây lo lắng, “Cơ Dã Hỏa đóng cặp với chị ấy trong “Uyển Phi Truyện”. A Dục, chắc là anh biết Cơ Dã Hỏa nhỉ? Thần tượng quốc dân, nhân khí cực cao luôn.
Nhưng mà anh ta đa tình lắm. Số người bạn gái của anh ta 1 bàn tay đếm không hết…..chị ấy thân thiết với anh ta như vậy, em lo là…… – Mặt Tiêu Dục biến sắc, “Ý em là, Quán Quán và Cơ Dã Hỏa đang yêu nhau sao?”
“Không sao!”
Tiêu Dục thu ánh mắt lại, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ.
Nhìn thấy người yêu cũ của mình với em trai ruột thân thiết như vậy, chắc rằng bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ có sắc mặt khó coi.
“A Dục ca ca…..sắc mặt anh sao lại khó coi như vậy?
Không lẽ là trong lòng anh vẫn còn nhớ đến chị ấy chứ?”
Hai mắt Lâm Vi đỏ ửng, nắm chặt lấy tay anh ta, “A Dục ca ca, em biết là lúc trước vì để được bên cạnh anh quả thực là đã làm rất nhiều chuyện không nên làm, vì anh, em lén lút làm kẻ thứ ba suốt 1 năm trời……em biết, bát kể là phương diện nào em đều không xứng với anh. Nếu như, nếu như anh còn nhớ chị thì em, em tình nguyện rút lui.”
“Nói bừa cái gì thế!”
“Cơ Dã Hỏa là em trai anhl”
Lâm Vi chết lặng người.
Không phải là cô ta giả vò đâu, là ngạc nhiên thật đấy.
Cơ Dã Hỏa là thần tượng vô cùng nỗi tiếng trong giới giải trí, mà Tiêu Dục là công tử có danh tiếng ở Vân Thành.
Hai người này, bất kỳ ai cũng sẽ không liên kết họ với nhau.
Lâm Vi mờ mịt, “Em trai?”
Em họ bên nội?
Em họ bên ngoại?
“Em trai ruột!”
Lâm Vi càng sốc hơn, “Sao em chưa bao giờ nghe anh nói qua vậy?”
Cô ta và Tiêu Dục ở bên nhau 3 năm, chỉ biết nhà anh ta cực giàu, mà anh ta là con một trong nhà, chưa bao giwof nghe anh ta nói rằng còn cậu em trai ruột này.”
“Thằng em này của anh từ nhỏ đã khá là phản nghịch, nhan sắc cao, có thiên phú cực cao về âm nhạc, lúc học cấp 3 đã vào giới giải trí rồi ký hợp đồng với truyền thông Tinh Quang. Nhà anh, em cũng biết đấy, khá là bài xích giới giải trí, bố mẹ anh không thể hiểu nổi hành động của nó cho nên rất ít khi nhắc về nó.”
Tiêu Dục nhìn Cơ Dã Hỏa rồi giải thích với Lâm Vi, “Từ sau khi nó vào giới giải trí thì cực kỳ bận, rất ít khi về nhà nên đương nhiên là em chưa gặp nó bao giờ rồi, anh sợ nhắc đến nó bố mẹ anh sẽ đau lòng nên rất ít khi nhắc về nó.”
Thì ra là vậy.
Lâm Vi ngầm hận.
Lâm Quán Quán thật là may mắn.
Vốn dĩ cô ta tưởng Cơ Dã Hỏa chỉ là 1 tên lăn lộn trong giới giải trí mà thôi, không ngờ anh cũng là phú nhị đại danh xứng với thực!
Chết tiệt!
“A Dục ca ca…… ” Lâm Vi nhíu mày, lo lắng nói, “Cơ Dã Hỏa là em trai ruột của anh, chị em chắc là không biết chuyện này đâu, cho nên……mới cố ý thân thiết với anh ta vậy đúng không…… s