*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ý anh ta là….anh ta có thể chấp nhận những khuyết điểm này sao?
Gồm cả, qua đêm cùng với một người đàn ông lạ?!
Lâm Quán Quán bỗng chốc ngây người ra.
“Anh…”
“Bên cạnh anh, em không cần kệ nệ, muốn nói tục thì cứ thoải mái nói, muốn đi bar đêm thì em cứ đi, thích đua xe thì anh sẽ mua cho em, còn đánh nhau…chỉ cần không bị thương là được.”
Không, không phải chứ!
Tự nhiên lại nói hay vậy.
Lâm Quán Quán nuốt nước bọt, “Anh, anh…”
“Chỉ có một điều thôi, trai đẹp em có thể ngắm từ xa, nhưng không được ve vãn!”
Cô giẫm giẫm chân, cổ tay cô bị anh nắm lấy dường như đang phát hỏa, Lâm Quán Quán xù lông lên, “Không được, đối với tôi, niềm hứng thú lớn nhất chính là ve vãn các anh trai mà…”
Tiêu Lăng Dạ sắc mặt bỗng chốc tối sằm lại.
Tròng mắt anh như được nhắn trong băng tuyết, sáng rực lên.
Lâm Quán Quán rụt cổ lại, nhỏ giọng lầm bằm, “Cho dù kể cả anh có chấp nhận hết những khuyết điểm của tôi, cũng không chắc tôi sẽ bên cạnh anh đâu…”
“Vậy thì ở cạnh ai?”
*Tất nhiên là Duệ Duệ nhà tôi rồi.”
Tiêu Lăng Dạ kéo cô lại, nhắn vai cô ngồi xuống, “Nói chuyện rõ ràng nào!”
Lâm Quán Quán, ”…”
Cô bực bội, cắn chặt răng, “Tiêu Lăng Dạ, anh cũng chả phải là người hoàn mỹ không có khuyết điểm gì cả, ai quy định rằng tôi phải ở bên cạnh anh vậy?”
“Em cứ nói đi, anh sẽ sửa!”
Lâm Quán Quán đơ người!
Không phải chứ!
Ý của anh ấy là, để cho cô chỉ ra những khuyết điểm của anh, sau đó anh sẽ thay đổi sao?
Mẹ ơi!
Anh, anh anh anh anh không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Lâm Quán Quán cúi đầu, vắt óc nghĩ ra khuyết điểm của Tiêu Lăng Dạ, nhưng trong đầu lại chả có gì cả.
Con người anh áy..bề ngoài hơi ít nói, tính tình hơi nghiêm túc…hình như không còn khuyết điểm gì nữa rồi.
“Em nói đi!”
Nói cái con khi ý!
Căn bản là cô áy chả nghĩ ra gì cả.
Sắc mặt của Lâm Quán Quán trắng bệch.
Lẽ nào, đây là “trong mắt người tình thấy Tây Thi” sao, bởi vì cô thích Tiêu Lăng Dạ…vậy nên xét từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, tất cả đều là ưu điểm?
Cô đứng dậy “xoẹt” một cái, quay người chạy đi.
*A—–Tôi đột nhiên nhớ ra là tôi còn nhiều chuyện quan trọng cần làm lắm, tôi đi trước nhé.”
“Rầm!”
Tiếng cửa phòng sách đóng lại.
Sau đó.
Tiêu Lăng Dạ nhìn dáng vẻ hấp tấp chạy trốn của cô, miệng vẽ ra một nụ cười dịu dàng.
Lâm Quán Quán!
Em không thoát nỗi đâu.
10 giờ tối hôm đó.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, chị ngủ sớm đi.”
Lâm Duyệt lại ngây người ra, “Đêm nay em không về hả?”
“Hmm..Có thể.”
Lâm Duyệt nắm chặt lấy cổ tay của Lâm Quán Quán, “Quán Quán…Em, em đừng có vì tiền mà làm những chuyện bắt chính nhé, chị biết em giấu rất nhiều chuyện.
Nhưng em bây giờ như đã biểu diễn một vở, khởi đầu đã rất cao, chị cảm thấy rằng sau này em nhát định sẽ còn phát triển tốt hơn nữa, em còn trẻ, tương lai còn biết bao cơ hội, đừng lầm đường lạc lối nhé.”
Lâm Duyệt thành khẩn nói, “Nếu như, nếu như em có thiếu chút nào, vậy để chị bán căn nhà này đi để đưa cho em chút tiền, em muốn tiêu thế nào cũng được.”
Lâm Quán Quán buồn bực.
Cô mau chóng ra cử chỉ mang ý tạm dừng, đành phải cắt lời chị, “Chị, không phải như chị nghĩ đâu…!”
“Vậy thì như thế nào?”
Nếu không nói rõ, cô ấy nhất định sẽ không thể bước ra khỏi nhà.
Lâm Quán Quán kể lại đầu đuôi câu chuyện Tiêu Lăng Dạ tỏ tình mình.
Lâm Duyệt nghe xong cũng hiểu được rồi.
“Vậy nên, em muốn hắn ta thất vọng, nên mới làm như này?”
“Vâng!”
Lâm Duyệt cả mặt lộ rõ vẻ không tán thành, kéo tay cô nhẹ nhàng nói, “Quán Quán à, chị thấy anh Tiêu rất tốt mà, đối với em ân cần nhẹ nhàng mà lại vô cùng quan tâm đến em, không cần em nói chị cũng biết, chuyện của máy hôm trước cũng là do anh Tiêu lo liệu giúp đỡ mình, nếu không thì..Quán Quán, chị thấy là anh Tiêu đây đối xử với em thật lòng, hay là em thử suy nghĩ xem.”
Lâm Quán Quán ôm trán, “Chị, Tiêu Lăng Chiến rốt cuộc đã cho mọi người uống phải bùa mê thuốc lú gì vậy!”
Tại sao mỗi người đều thành trợ thủ của anh ta vậy.
“Chị cũng chỉ là chỉ vì muồn tốt cho em thôi.”
*Em với anh ta không thể đâu…”
“Quán Quán!”
“Chị, không người đàn ông nào có thể chấp nhận sự thật rằng em đã qua đêm với Ngưu Lang và còn sinh ra một đứa con đâu!”
Ánh mắt Lâm Duyệt tối sầm lại.
“Được rồi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em không nói chuyện với chị nữa đâu, chị, chị ngủ sớm đi, em đi đây.”
Nói xong, người cũng chạy vụt đi nhanh như chớp.
Lâm Duyệt không yên tâm bước 2 bước lên trước, nhắc nhở cô, “Chú ý an toàn.”
“Biết rồi biết rồi mà!”
Ra khỏi căn biệt thứ số 2, Lâm Quán Quán không có lập tức rời khỏi, cô chạy đến trước cửa căn biệt thự số 1, đi đi lại lại mấy vòng.
“Nhị thiếu gia nhị thiếu gia, bên ngoài cửa có một người phụ nữ kỳ lạ, có phải là đang tìm nhị thiếu gia không vậy!”
Tiêu Diễn rung chân, ngồi trên chiếc sô Ngu Lạc Bát Quái, nghe lời người hầu nói, lập tức nói: “Đậu mát! Nói kiểu gì vậy, người phụ nữ kỳ lạ chỉ có đến tìm tôi thôi sao, không thể là đến tìm anh tôi à.”
Người hầu vuốt vuốt mũi, cười trừ một tiếng.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng Tiêu Diễn cũng đã tắt đi chương trình ti vi Bát Quái mà mình thích nhất, sao đó lén lút chạy ra khỏi biệt thự, sau đó…nhìn thầy một Lâm Quán Quán đồng bóng lẳng lơ, đang vặn lưng, bước ra khỏi ngoài căn biệt thự.
“Đậu mái! Đây là Tiểu Quán Quán?”
Tiêu Diễn dụi mắt, sau khi xác định đây chính là Lâm Quán Quán, anh làm quá hít một hơi thật sâu, vác chân lên cổ xông vào biệt thự, vừa đến cửa, anh lại làm quá mà hét lên.
“Anh, anh, mau ra đây, lỡ mát Tiểu Quán Quán tìm mũ cho anh đội rồi!”