*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Lăng Dạ cầm lên một quyển sách, ngồi dựa vào ghế sô pha thong dong đọc, Lâm Quán Quán đứng trước mặt anh, nhíu mày nhìn chằm chằm vào anh.
Tiêu Lăng Dạ dường như không hề để tâm đến ánh mắt ấy, lật từng trang sách đọc, ánh mắt chuyên tâm, nhập tâm đọc.
Lâm Quán Quán, “…
“E hèm!”
Cô ho một tiếng Tiêu Lăng Dạ vẫn không hề để ý đền.
* Khụ!”
Tiêu Lăng Dạ cuối cùng cũng ngẳng mặt lên khỏi cuốn sách, bình tĩnh đứng dậy, rót cho cô một cốc nước ấm.
Lâm Quán Quán, “…
Cô ấy ho là vì muốn thu hút sự chú ý của anh, chứ không phải là do họng đang khó chịu được không!
Lâm Quán Quán hằm hằm đón lấy chiếc cốc, “ Tiêu Lăng Dạ, chúng ta nói chuyện.”
‘Ùm”
Lâm Quán Quán đem chiếc cốc đặt lên bàn trà, ngồi xuống trên chiếc sô pha trước mặt Tiêu Lăng Dạ, mắt sáng lên nhìn vào anh, “ Tiêu Lăng Dạ, mây ngày gân đây rốt cuộc anh có ý gì?”
Tiêu Lăng Dạ cuối cùng cũng ngắng đầu.
Đôi mắt sâu, nặng nề của anh, “ Ý gì cơ?”
“ Đúng vậy! Anh, sao tự dưng anh lại đối xử tốt với tôi Tiêu Lăng Dạ đặt cuốn sách xuống, “Ý em là, trước đây anh đối xử với em không tốt sao?”
“Không phải…”
“Thế thì ý em là gì?”
Lâm Quán Quán, “…”
Trời!
Chẳng phải là cô phải hỏi anh ấy sao, sao giờ lại thành anh ấy hỏi ngược lại cô rồi!
Trước đây, anh đối xử cũng rất tốt với cô ấy, nhưng cái sự tốt đấy lại mang theo cảm giác như tồn tại một khoảng cách nhất định vậy, có chút xa cách, còn bây giờ lại hoàn toàn khác, như là chọc thủng cái cửa sổ giấy vậy, hoàn toàn không thể che đậy được hết.
Cái cảm giác này khiến cô vô cùng lo sợ, cũng khiến cô rồi bời.
* Tiêu Lăng Dạ…”
Tiêu Lăng Dạ đột nhiên đứng dậy.
Dáng dấp người anh cao lớn, đứng dậy có thể thấy rõ được cái dáng người thẳng đứng, cộng thêm với vẻ mặt nghiêm túc của anh, tràn đầy sự nặng nè và chiếm ưu thế.
Hai tay của anh, một phải một trái chống lên chiếc sô pha sau lưng cô.
Lâm Quán Quán, “…
Mái Đây chẳng phải là dồn mình vào sô pha sao!
Khoảng cách quá gần, cô ấy có chút không thoải mái, mông cứ dịch về phía sau.
*“ Tiêu Lăng Dạ….”
* Anh cứ nghĩ là anh đã thể hiện quá rõ ràng rồi, nếu như em vẫn còn chưa quyết định được thì…”
Anh đột nhiên từ từ lại gần cô, nhân lúc cô không thẻ lùi thêm được nữa, một tay anh đặt vào gáy cô, cúi đầu, dành một cái hôn sâu cho cô.
Lâm Quán Quán như chạm phải tia chớp, cả người cô cứng đờ, mắt mở to.
Anh chuyển qua mút, càng hôn cô càng sâu.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên “xẹt xẹt xet“, không khí trong phòng cũng trở nên đen tối.
Bịch!
Bịch bịch!
Lâm Quán Quán nghe thấy tiếng tim mình vang lên như sắm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, Tiêu Lăng Dạ cuối cùng? Ầ TIẾN le ly „ ; $ s cũng ngâng đâu lên, hởi thở anh rôi loạn, ánh mắt lạnh lẽo của anh trong sâu thẳm như đang rực cháy, giống như một loạt những dãy núi lửa vừa phun trào, nóng bỏng đến đáng sợ.
Trán anh đặt lên trán cô, khàn giọng nói, “Bây giờ…em đã hiểu chưa?”
Khoảng cách quá gần!
Cô thậm chí còn nhìn thấy bản thân sâu thẳm trong mắt anh.
“Suyt–—” Tiêu Lăng Dạ ấn vào môi cô, cười nhẹ một tiếng, “ Lâm Quán Quán, đừng phủ nhận, em quả thực có cảm giác với anh.”
Vẻ ngoài của cô mỏng manh và cuốn hút, trên thực thế lại rất thận trọng.
Nếu như không có chút cảm giác gì với anh ấy, e rằng anh sớm sẽ nhận được một cái bạt tai.
* Tôi, tôi không có!”
Lâm Quán Quán đẩy mạnh anh ra, thu mình lại trên sô pha, ánh mắt như muốn tránh né, “ Anh bớt tự luyến đi, tôi còn lâu mới thèm thích anh.”
“Ừm! Em không có thích anh.”
Lâm Quán Quán trút nhẹ một hơi, chuẩn bị mở miệng, nhưng lại nghe anh nói rằng, “Vậy thì để anh thích eml”
Rằm!
Một câu nói làm phá vỡ một khoảng trồng trong tâm trí cô.
“Anh, anh…”
Không ngờ anh lại nói vậy!
Không ngờ anh ta lại thật sự nói vậy!
Chọc thủng chiếc cửa số giấy đó rồi…
Lâm Quán Quán không còn cách nào để né tránh, cô ngây người nhìn Tiêu Lăng Dạ, “Anh không sợ…tôi từ chối anh, sau này ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thành sao?”
Tiêu Lăng Dạ im lặng.
Sợi Anh ấy tất nhiên sẽ sợ!
Vậy nên, từ trước tới nay anh ấy đều áp dụng duy nhất một phương pháp mềm mỏng, để có thể khiến cô chấp nhận mình, nhưng sau một khoảng thời gian đến nay, anh phát hiện ra rằng biện pháp này không thích hợp với cô.
Nếu không rõ ràng, cô ấy chắc chắn sẽ mãi giả ngốc với anh.
Nếu như vậy, không bằng tóm lấy luôn cô.
“Lâm Quán Quán, làm vợ anh nhé!”
Cái gì cơ?!
“Khu khụ! Khụ khụ khụ…” Lâm Quán Quán bị sặc nước bọt, ra sức ho, ngộp đến mức mặt cô ửng đỏ cả lên.
Tiêu Lăng Dạ vụng về vỗ lưng cô đề thông khí.
“Tiêu Lăng Dạ, khụ khụ! Anh, Đây không phải theo lẽ thường tình…”
Trong đời thường, dù có cầu hôn, đầu tiên cũng phải tỏ tình thành bạn gái, anh ấy thì vừa gặp đã bảo cô làm vợ.
anhIl Mẹ ơi!
Dọa chết tôi rồi.
“Khu Khu…”
Tiêu Lăng Dạ lặng lẽ nhấc chiếc cô nước trên bàn trà lên đưa cho cô, nhìn cô uống hét sạch một ngụm, không ho nữa, rồi mới từ từ nói, “Nếu như anh dựa theo như bình thường người khác hay làm, thì em sẽ đồng ý chứ?”
“Không phải!”
“Vậy thì sao em phải quan tâm việc anh có làm như bình thường người khác hay làm vậy.”
Lâm Quán Quán, “…
Cô ấy không còn lời nào để đối đáp lại nữa.
Lâm Quán Quán sợ hãi nhìn Tiêu Lăng Dạ, cô ấy cảm nhận rằng, sau khi chọc thủng cái cửa sổ giấy, dường như mặt anh trở nên dày hơn thì phải.
“Tiêu Lăng Dạ…”
“Ngoài nói “không”, thì em có thể nói bất cứ điều gì.”
Lâm Quán Quán, “…
Đây, là không cho phép cô được từ chối sao?
Quả là đỉnh mài!
Lâm Quán Quán thở dài, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cô gập mình lại trên sô pha, ngẳng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
“Tiêu Lăng Dạ, anh có thật sự hiểu tôi không?”
Tiêu Lăng Dạ im lặng một hồi, sau đó mới gật đầu, “có!”
Quán Quán mở bàn tay ra nói, “Nhìn xem, tôi đã nói với anh rồi, anh nhất định sẽ không chịu nổi đâu.”
Cô vỗ mông, đứng dậy khỏi chiếc sô pha, “Được rồi được rồi, chủ đề này chúng ta dừng lại nhé, sau này anh vẫn sẽ chỉ là sếp của tôi, cũng như là hàng xóm của tôi, nếu như có thể, làm bạn bè cũng được, nhưng tất cả chỉ vậy mà thôi. Bên Duệ Duệ đang chờ tôi về, tôi đi trước nhé, tạm biệt!”
Cổ tay bám chắc, quay người lại có thẻ thấy Tiêu Lăng Dạ đang nắm chắc cổ tay cô.
Lâm Quán Quán nhíu mày, “Tiêu Lăng Dạ…”
“Anh còn chưa nói gì, sao em biết được là anh chịu không nổi?”