Nó gào lên một tiếng thật to, tập trung tiểu đệ tang thi lại để bảo vệ nó. Tang thi đang phân tán chiến đấu xung quanh, bắt
đầu ngừng đánh nhau với các dị năng giả, tụ tập lại phía
dưới thùng hàng nơi con tang thi cấp sáu đang đứng.
Lăng Sâm không ngừng đánh những tia sét về phía nó. Con tang
thi né trái né phải, cuối cùng nhận ra được một điều. Tiểu
đệ nó ở dưới đất mà cái tên đáng ghét kia lại có thể phóng
dị năng trên không trung. Nó đứng trên đây chỉ có con đường chết.
Ban đầu, nó cảm thấy đứng trên cao nhìn xuống mọi việc rất
oai nhưng giờ này, nếu nó có nước mắt nó rất muốn khóc ròng.
Lăng Sâm kinh ngạc nhìn con tang thi này, nó thật thông minh, còn biết chạy.
Lăng Sâm lập tức đuổi theo. Hàn Chi không muốn Lăng Sâm cực
khổ như vậy, cô tạo một cái lồng sắt chụp con tang thi lại,
không để nó chạy.
Con tang thi cố lấy tay bẻ cong cái lồng để chạy thoát, nhưng với chiếc lồng được tạo thành bởi dị năng của Hàn Chi thì
làm sao mà nó bẻ gẫy được.
Lăng Sâm tới gần, thấy con tang thi bị nhốt lại, hắn liền
biết Hàn Chi đang ở phía sau giúp hắn. Lăng Sâm nhanh chóng dùng sét đánh chết con tang thi, để trận chiến này kết thúc nhanh
chóng. Đương nhiên, tinh thạch của con tang thi này hắn cũng lấy
đi.
Không có sự chỉ huy của con tang thi cấp sáu, đám tang thi
đang vây quanh hơi ngơ người một lúc rồi từ từ tản ra, nhìn
thấy con mồi ngon miệng thì chạy nhào lại.
Lăng Sâm giải quyết luôn mấy con cấp năm, còn lại cấp bốn
trở xuống thì hắn không muốn ra tay nữa. Lăng Sâm bắt đầu để ý hai thằng nhóc con nhà mình, thấy chúng nó chơi vui vẻ thì
hắn nhấc chân, bước tới đứng kế Hàn Chi.
Hai thằng nhóc này còn giết được tang thi còn nhiều hơn đám
người lớn nữa. Chúng vui vẻ bay tới bay lui, tiếng cười vang lên không ngừng.
Giờ này, không còn ai dám nói gì về bọn chúng nữa. Hai đứa này dị năng còn cao hơn bọn họ, họ dám nói cài gì sao? Chưa
kể đến còn ba mẹ chúng đứng đằng kia nữa, họ muốn chết hay
sao mà dám nói.
Lăng Sâm vừa cất bước đi về phía Hàn Chi thì thấy được một cô gái đang cố ý muốn dựa lại gần cô.
Chuyện xảy ra rất nhanh, cô gái này giả vờ như đang né tránh tang thi mà tông thẳng người vào Hàn Chi khiến cô bị bất ngờ
lao về phía trước.
Trước mặt Hàn Chi không xa là một đám tang thi vừa mới mất
đi mệnh lệnh của con tang thi hệ tinh thần cấp sáu, chúng còn
đang đứng phân vân nên đi đâu.
Bọn chúng liền thấy được một con mồi ngon đang bị đẩy về
hướng chúng thì hưng phấn thét dài lên, rồi lao vào bu kín Hàn Chi.
Lăng Sâm nhìn thấy từ xa mà khóe mắt muốn nứt ra. Hắn gào
lên một tiếng dữ tợn, dị năng trong cơ thể sôi trào, làm cho
hắn đột phá liền hai cấp, thành dị năng giả cấp chín.
Hắn chạy như bay về phía Hàn Chi, đánh bay đám tang thi gần đó.
Đứng đó nhìn toàn bộ cảnh này cười lạnh là Lê Ngọc, cũng
chính là người vừa mới đẩy Hàn Chi về phía tang thi. Ai bảo
Hàn Chi dám làm mất mặt cô ta, người làm mất mặt Lê Ngọc từ
trước đến nay đều không có kết quả tốt.
Nhưng không đợi Lăng Sâm cùng hai nhóc giết chết tang thi thì
từ trong chỗ bị bu lại toát ra vô số dây leo, trên dây leo có
rất nhiều gai, chúng xoay quanh một cô gái, tạo thành một cái
lồng cầu.
Đám dây leo bắt đầu xoanh nhanh, tang thi đứng gần đó đều
không tránh khỏi số phận bị gai cứa cho đứt gẫy tứ chi. Đầu,
bộ phận người bay tứ tán.
Lê Ngọc nhìn thấy cảnh máu me, rùng rợn như vậy thì cúi
người ói. Trong lòng cô ả còn đang hoảng sợ, tại sao con đàn
bà kia không chết cơ chứ?
Lăng Sâm với hai đứa nhóc nhìn thấy Hàn Chi an toàn thì vô
cùng mừng rỡ. Nhưng hắn không ngu đến nỗi giờ này chạy lại
gần Hàn Chi. Hắn cũng không muốn nếm thử mùi vị bị gai quất
đâu.
Lăng Sâm quay sang nhìn đầu sỏ gây chuyện. Lê Ngọc cũng nhận được ánh mắt hung ác của Lăng Sâm, cô ta co ro lại.
Lăng Sâm bắt lại cô ả. Lê Ngọc muốn dùng dị năng công kích
Lăng Sâm, nhưng Lăng Sâm nhanh tay bẻ hai tay cô ả ra sau, sau đó
rắc rắc hai tiếng, Lê Ngọc la hét lên thảm thiết.
Hắn vậy mà bẻ gẫy hai tay của cô. Con người này là ma quỷ sao? Hắn có thể ác độc như vậy?
Chứng tỏ cho Lê Ngọc thấy Lăng Sâm không chỉ có ác như vậy, kế đó hắn liền bẻ luôn hai chân của cô.
Người dám làm tổn thương đến Hàn Chi, Lăng Sâm nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho như vậy.
Lê Ngọc giờ này mới thật sự hoảng sợ, cô ta la hét lên thất thanh, rồi lại cầu xin Lăng Sâm tha thứ.
"Anh giết tôi, căn cứ của tôi sẽ không tha cho anh."
"Tôi cầu xin anh, tôi.. tôi sai rồi, tôi không dám nữa. Dù gì
cô ta cũng không bị gì mà. Anh tha cho tôi đi." Nói rồi, Lê Ngọc
khóc thảm thiết.
"Không bao giờ. Cô thích đẩy người khác vào tang thi sao? Vậy chính mình trải nghiệm đi."
Đoàn đội của Lê Ngọc nhìn toàn bộ sự việc từ đầu đến
cuối, nhưng không một ai dám ra mặt thay cho cô ta. Bọn họ không
ngu đến nổi vì một con nhỏ ngu ngốc, tự cao mà tạo thêm một
kẻ địch mạnh cho căn cứ của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT