"Con người này quá kiêu ngạo, anh ta nghĩ phải có anh ta mới được sao." Một người tức giận nói.
Lãnh đạo căn cứ nghĩ thầm: "Sao lúc nãy ông không ngon mà
nói trước mặt anh ta đó, bây giờ mới nói thì muốn thể hiện
cái gì."
"Thật đúng là không có anh ta không được. Ở đây, ai có nắm
chắc diệt được tang thi cấp năm hay không?" Lãnh đạo căn cứ
thành phố A lên tiếng nói.
Mọi người nghe hỏi thì đồng loạt tắt tiếng. Những người ở
căn cứ khác cũng không dám lên tiếng gì. Họ có dị năng giả
cấp năm nhưng không không có nghĩa có thể đối chiến tay đôi với
tang thi cấp năm.
Tang thi cấp năm có lớp da còn cứng hơn đá, đã thế còn có
dị năng. Bọn họ là con người không thể nào da cứng như tang thi
được.
Lăng Sâm là người mà mọi người cho là có dị năng cao nhất ở đây, vì cả dị năng giả cấp năm cũng không thể nhìn ra được
cấp bậc của hắn. Chuyến này phải nói là không có Lăng Sâm thì không được.
Theo tiến độ đi đường của Hàn Chi, trưa hôm sau, cô mới có
thể đến được căn cứ thành phố A. Cô chỉ có thể bay qua thành
phố N thôi, đến gần thành phố A thì chắc phải đi xe rồi.
Hàn Chi thấy rất nhớ Lăng Sâm. Lúc trước, cả hai chưa xác
định tình cảm của nhau thì chưa thấy gì nhưng bây giờ thì khác rồi. Lâu lắm rồi, Hàn Chi chưa xa Lăng Sâm lâu như vậy.
Lăng Sâm lúc nào cũng đứng ở bên cô, cưng chiều cô, quan tâm
cô. Dường như, Hàn Chi càng ngày càng sa vào cạm bẫy ôn nhu của hắn.
Chính bản thân Hàn Chi cũng không ngờ được rằng bản thân lại có một ngày nhớ thương một người đến vậy. Nhưng cô hưởng thụ
cảm giác này, quý trọng phần tình cảm này của cô và Lăng Sâm.
Không biết bây giờ, Lăng Sâm đang làm gì nữa? Hắn có nhớ cô hay không?
Nghĩ đến đây, Hàn Chi lại bật cười, cô càng lớn tuổi lại càng trở nên ngây thơ rồi.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hàn Chi đã bay đến gần địa phận
thành phố A. Cô cho tấm gỗ dừng lại, quyết định vào không gian
ngủ với con. Mai cô sẽ phải chạy xe để đi nốt đoạn đường còn
lại đến căn cứ thành phố A, không thể để người khác thấy cô
bay như thế này được, rất gây chú ý.
Lăng Sâm giờ đang nằm buồn bực ở trong phòng nghỉ được căn
cứ cấp cho. Hắn nhớ vợ con mình, không biết bao nhiêu đêm hắn
hối hận vì nhận lời anh trai để đi đến đây.
Lăng Sâm không biết được người hắn ngày nhớ đêm mong trưa mai
sẽ đến được đây. Nếu biết, nói không chừng đêm nay hắn có thể
không cần ngủ mà lấy xe chạy như bay ra ngoài đón cô.