"Lăng thiếu, tôi sai rồi. Anh đừng giết tôi, tôi là dị năng
giả cấp hai, sắp lên được cấp ba rồi. Tôi sẽ nguyện làm trâu
làm ngựa cho anh, dù sao tôi vẫn có ích hơn những người không
có dị năng." Vương Lâm nói đến đây mắt như có như không nhìn về
phía Hàn Chi.
Hắn không tin Lăng Sâm vì một con đàn bà vô dụng mà giết chết một dị năng giả.
Lăng Sâm nhìn hắn muốn tóe lửa, hắn đang định ra tay giết cái tên khùng này thì Hàn Chi ngăn lại.
"Anh thật can đảm khi khiêu khích tôi. Ai nói cho anh tôi không
có dị năng. Anh có gan đứng trước mặt tôi nói hươu nói vượn,
vậy thì nên chuẩn bị tinh thần để đi chết rồi phải không?" Tay
Hàn Chi lóe lên từng tia lửa điện, cười cười nhìn Vương Lâm
nói.
Lúc này, Vương Lâm hoảng sợ cực kì, không phải cô ta lúc nào cũng rút vào lòng Lăng Sâm hay sao? Tại sao Hàn Chi lại có dị
năng, đáng chết là dị năng của cô ta còn cao hơn hắn. Uy áp của dị năng giả cấp cao này không thể nào sai lầm được, nó khiến
cho hắn không tài nào động đậy được, hai chân như muốn nhũn ra.
Vương Lâm đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ. Có điều hắn muốn xin nhưng người ta đã không muốn nghe.
Hàn Chi phất tay, tia điện nhanh như chớp bổ vào người Vương Lâm, đánh hắn thành một ngụm tro.
"Thật phí thời gian." Hàn Chi than vãn.
Lăng Sâm sai người dọn dẹp tàn cục, dìu Hàn Chi đi nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ là một ngày mệt nhọc, Hàn Chi đang có thai, hắn
phải đảm bảo cô nghỉ ngơi đầy đủ.
Đám cưới được tổ chức ở một quảng trường trống, lúc trước là một khuông viên dùng để mở buổi biểu diễn ngoài trời. Nơi
này rất rộng, khách được mời tới hầu hết là người quen của
Lăng gia, bên nhà Hàn Chi không quen biết ai cả.
Hàn Chi và Lâm Chi Lan đã phải dậy từ sáng sớm để trang
điểm, sửa soạn. Hàn Chi lần đầu tiên biết cái cảnh ngồi dài
cổ đợi hóa trang xong, cái này còn mệt hơn bắt cô đi ra ngoài
giết tang thi nữa. Cô lúc này buồn ngủ lắm, mắt cứ nửa nhắm
nửa mở.
Mẹ Lăng ngồi kế bên cứ cười cô mãi. Điều này cô thật tình
không khống chế được, theo thai càng lớn, tuy không bị ốm nghén
nhưng cơn buồn ngủ của cô càng ngày càng nặng.
Hàn Chi bị giầy vò hết cả một buổi sáng, người mệt vô
cùng. Cô cảm thấy thật bái phục những cô dâu đi tái hôn lúc
trước khi tận thế. Một lần đám cưới là muốn mệt chết rồi,
nghĩ đến việc vác cái áo cưới đi tới chiều, Hàn Chi lại tê
cả da đầu.
Lăng Vỹ thì cái mặt đơ ngàn năm của anh không bao giờ thay
đổi, nếu không phải người thân quen của anh sẽ không nhận ra
được lúc này anh đang rất vui vẻ. Lăng Sâm là em trai anh ấy, ở
bên nhau từ nhỏ đến giờ đương nhiên là nhìn ra được.
Khi anh ấy vui vẻ, tay anh ấy hay chóng cằm, tay như có như
không vuốt lọn tóc sau tai của mình. Miệng tuy không cười nhưng
đuôi mắt thì cong cong, chứng tỏ tâm tình rất tốt của anh bây
giờ.
Lâm Chi Lan thì không cần phải nói. Gương mặt nghiêm túc ngày
trước của cô nay được thay bằng nụ cười hạnh phúc, hai má hơi
ửng đỏ làm lòng Lăng Vỹ ngứa ngáy vô cùng.
Hôm nay, ai cũng vui vẻ vô cùng, nhất là bốn nhân vật chính
của tiệc cưới. Ngày tận thế không biết khi nào chấm dứt, ở
bên nhau được giây phút nào, họ đều quý trọng từng giây từng
phút ấy, ai biết được ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra.
Giờ lành cuối cùng cũng tới, tiếng nhạc vang lên, hai đôi
uyên ương dắt tay nhau đi vào đài làm lễ ở trung tâm, trong tiếng vỗ tay như pháo của những quan khách. Hai đôi vợ chồng trao
nhẫn trước tiếng reo hò của mọi người.
Ở phía xa, một người đàn ông quần áo rách nát, dáng người
gầy yếu, da vàng vọt, đầu tóc xồm xoàm, la hét muốn vào tiệc cưới.
Người khác không biết hắn là ai, Hàn Chi nhìn kĩ một lúc
thì nhận ra được người đàn ông này. Đây không phải là người cha tốt của nguyên chủ hay sao?
Ông ta chỉ hận người khác không biết ông ta là cha cô, miệng
luôn luôn kêu gào mình là cha vợ của Lăng thiếu tướng.
Hàn Chi thở dài, kêu Lăng Sâm đi ra ngoài với mình.
Người nhà họ Lâm cũng đi theo sau, họ cũng đã nhận ra Hàn
Thế Vinh. Nhà họ Lâm hận chết ông ta kể từ ngày Lâm Uyển mất
đi. Nét mặt ai cũng đâm chiêu, mày nhăn lại, bọn họ sợ ông ta
gây khó dễ cho Hàn Chi.
Người nhà họ Lăng cũng theo ra bên ngoài. Ngoại trừ Lăng Sâm,
không ai biết gia đình Hàn Chi trước đây như thế nào, nhưng giờ
Hàn Chi đã là con dâu Lăng gia, người Lăng gia cũng sẽ bảo vệ
cô, không để cô chịu thương tổn.
Mấy người lính nhìn về phía Lăng Sâm, thấy hắn gật đầu, họ buông tay cho người đàn ông này đi vào.
Hàn Thế Vinh cười lấy lòng, nhìn Hàn Chi nói.
"Con gái, sao con đám cưới mà không nói với ba. Dù sao, ba cũng là cha vợ của thiếu tướng, con nói phải không?"
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Khi tôi bước ra khỏi cánh
cổng nhà họ Hàn, tôi đã không còn dính dáng gì đến mấy người nữa. Ông có vợ đẹp con ngoan rồi, còn chạy lại đây kiếm tôi
làm gì?" Hàn Chi mặt lạnh nói.
"Con đừng nhắc đến con nhỏ ăn cháo đá bát kia nữa. Lúc
trước, ba nuôi hai mẹ con nó, nhưng giờ nó có chỗ dựa, hai mẹ
con nó đuổi ba ra khỏi cửa. Ba cũng chỉ còn lại có mỗi con
thôi, Chi Chi." Ông ta tính nhào lại nắm tay Hàn Chi nhưng bị Hàn Chi né tránh.
"Xin lỗi, tôi đã không có ba. Ông cũng phải nghĩ lại, một
người thông đồng với tình nhân hạ độc cả vợ của mình, chèn
ép con gái ruột của mình, tôi sẽ nhận người đó là ba hay sao." Hàn Chi cười khinh bỉ, nói.
Hàn Thế Vinh mặt tái lại, lùi về sau hai bước. Tại sao nó lại biết được chuyện này?
"Tôi đã nghĩ nể tình mẹ tôi thương ông, tôi với ông có thể
xem như nước sông không phạm nước giếng, nhưng nay ông đã tới đây, thì đừng trách tôi tính món nợ cũ này."
Lăng Sâm đứng kế bên an ủi Hàn Chi.
Còn ở phía sau, ông bà ngoại Lâm đang run rẩy cả người, cậu
của Hàn Chi thì nắm chặt nắm đấm đến nổi gân xanh. Không ngờ,
đứa con/đứa em mà cả nhà yêu thương không phải bệnh chết mà bị tên khốn kiếp này hại chết.
"Hắn có biết lúc trước Lâm Uyển yêu hắn bao nhiêu? Con bé
khờ đó thà chống đối lại cả nhà mà chạy theo hắn. Nếu biết
kết cuộc này, ta dù có bắt nhốt Lâm Uyển cũng sẽ không để con bé đi theo tên họ Hàn này." Ông ngoại Lâm đang tự trách bản
thân.
Nghe được đến đây, Lăng gia cũng hiểu được phần nào câu
chuyện, họ càng cảm thấy thương Hàn Chi hơn. Không ngờ, cô bé
ngoan ngoãn này lại phải chịu một tuổi thơ như vậy. Tình nhân
kia của ông ta độc ác như vậy thì thử hỏi có thể đối tốt với Hàn Chi được đến đâu.
"Em muốn làm gì cũng được, dù có mang tiếng bất hiếu anh
cũng sẽ gánh cùng em." Lăng Sâm lặng lẽ ôm Hàn Chi nói nhỏ vào tai cô.
Ai da, mấy người này tình cảm sâu sắc quá rồi. Thật thì
Hàn Chi cũng không thấy buồn gì mấy, dù gì đây là cuộc đời
của nguyên chủ mà không phải của cô. Hàn Chi có thể hiểu sự
khó chịu của cô ấy nhưng cô không thích tính cách nhu nhược của nguyên chủ.
Nếu là nguyên chủ có lẽ sẽ bị mềm lòng trước Hàn Thế Vinh vì cô ấy lúc nào cũng trông mong sự quan tâm của người cha
này. Nhưng cô lại khác, cô không có tình cảm gì sâu đậm với
Hàn gia, chưa nói đến cô cũng không có lý do gì để đồng tình
với ông ta.
"Tôi không thể tha thứ cho ông. Ông đi đi." Hàn Chi nói.
"Mày không thể bỏ mặt tao được. Tao là cha mày, đồ con bất
hiếu. Mày không lo cho tao, tao sẽ đi nói hết cái căn cứ này,
để ai ai cũng biết mày là người như thế nào." Hàn Thế Vinh như điên lên, hét lớn nói.
Hàn Chi lạnh mặt, vừa nói với Hàn Thế Vinh, tay cô vừa cố
ý giơ lên để cho ông ta thấy được những tia sét đang lượn lờ
chạy quanh bàn tay.
"Tôi khuyên ông đừng nên thử sức chịu đựng của tôi."
"Mày.."
Hàn Thế Vinh thấy Hàn Chi có dị năng thì kinh sợ, hơi lùi
về phía sau một chút. Nhưng rồi ông ta nghĩ Hàn Chi không dám
làm gì ông ta trước mặt nhiều người như thế này đâu, nghĩ vậy
lá gan của Hàn Thế Vinh lại mập lên.
"Mày muốn làm gì? Mày muốn giết ba của mày hay sao?"
Chưa đợi Hàn Chi ra tay thì Lăng Sâm đứng kế bên đã ra tay
trước, một tia sét đánh lên người Hàn Thế Vinh. Lăng Sâm khống
chế lực đạo đủ để làm Hàn Thế Vinh liệt nửa người nhưng không giết chết ông ta.
Hàn Thế Vinh ngã xuống đất, cơ thể còn đang co giật sau khi
bị sét đánh. Hắn trợn to mắt, không thể tin được những người
này lại thật sự ra tay. Nhưng giờ, người hắn không thể cử động được, muốn nói chuyện nhưng miệng lại không còn nghe theo não
ông ta điều khiển nữa.
"Đem ông ta đến khu người thường, để ông ta sự sanh tự diệt đi." Lăng Sâm ra lệnh cho hai anh lính canh cổng.