Những người của Triệu gia trong quân khu này đều được Triệu
Khai Nguyên cho tài nguyên để nâng cao dị năng, không có dị năng
cũng được ông ta huấn luyện thể lực. Bọn họ hoàn toàn có năng lực để sống sót, dù bị đuổi ra khỏi căn cứ đi nữa cũng không sao, còn tốt hơn không có mạng dùng.
Quân đội thanh lý rất nhanh. Lăng Vỹ dẫn đầu chuẩn bị kéo
người qua đập vào dong binh đoàn của Triệu gia. Nơi này mới là
đầu não.
Trong đám người của Lăng Sâm, Hàn Chi cảm nhận được một ánh
mắt ghen ghét hướng về phía mình. Cô nhìn lại thì thấy một cô gái mặc quân phục, chỉ là dị năng cấp ba hệ băng, nhưng so với người khác thì đã là rất khá rồi.
Cô ta nhìn chằm chằm Hàn Chi.
Lại nữa rồi, hết một người rồi lại một người kéo đến
giành chồng cô là sao? Hàn Chi nhìn sang mặt Lăng Sâm rồi đâm
chiêu. Thôi, cô đành nhận mệnh vậy, ai bảo mặt hắn đẹp trai đến vậy.
Lúc tất cả chuẩn bị lên xe, Bùi Tuyết đi nhanh lại phía xe
của Lăng Sâm, muốn xin lên xe ngồi. Dù sao, cô ta cũng là dị năng cấp ba, được xem như một dị năng có năng lực có thể trợ giúp
cho Lăng Sâm.
Nhưng Lăng Sâm đó giờ ngoại trừ Hàn Chi, người phụ nữ nào
lại gần hắn đều làm hắn khó chịu cả. Hắn không do dự mà từ
chối cô ta.
"Không, đi về xe của đơn vị của mình. Tôi không cần cô giúp. Đây là mệnh lệnh."
"Tại sao một người yếu ớt như cô ta lại được đi chung xe với
anh? Tôi là dị năng cấp ba, tôi có thể trợ giúp cho thiếu tướng nhiều hơn." Bùi Tuyết không phục nói.
Hắn thật là không nhớ nổi cái cô nàng này tên là gì, chứ
đừng nói đến cho cô ta đi chung xe. Bệnh sạch sẽ của hắn không
chịu được người khác phái lại gần, còn chưa kể sẽ làm Hàn
Chi hiểu lầm. Hắn có điên mới cho cô ta lên xe mình.
Nhưng người này vừa kết thúc câu nói thì bị một viên đạn
xuyên qua đầu, chết ngay lập tức. Những người khác kinh hoảng,
thối lui ra xa cửa sổ. Họ bắt đầu cân nhắc.
"Triệu Khai Nguyên đã chết, người trong quân khu của hắn ta đã bị chúng tôi xử lý. Mấy anh muốn suy nghĩ thì nhanh lên, còn
bốn phút." Lăng Vỹ lại hô lên.
Một phút sau, lần lượt có người đi ra đầu hàng, tiếng chữi
rủa vọng theo từ bên trong trụ sở dong binh đoàn. Những người đi ra mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy.
Họ không phải là thành viên nồng cốt của dong binh đoàn
Triệu gia. Vì cuộc sống, họ mới đăng kí vào đây để kiếm miếng cơm cho gia đình. Họ bỏ mạng tại đây, người nhà họ phải sống
làm sao?
Người đi ra ngoài trụ sở càng ngày càng nhiều. Sau một lúc, bên trong có tiếng súng. Người bên trong giống như đang tranh
chấp nhau. Nhóm Lăng Vỹ cũng chẳng quan tâm lắm, dù gì thời
hạn năm phút đã sắp đến.
"Mấy người còn ai ra nữa không? Còn một phút, ai muốn đi ra thì nhanh chóng lên." Lăng Vỹ hô lên một lần nữa.
Theo tiếng nói của anh, tiếng súng bên trong càng dữ dội hơn. Có lẽ, còn lại trong trụ sở là thành viên cốt lõi của Triệu gia, người muốn đầu hàng, người thì muốn nghĩa khí, cứ thế
thì có tranh chấp thôi.
Thời gian năm phút đã đến, Lăng Vỹ phất tay cho người đi vào
xử lý những người còn lại bên trong. Anh đã cho họ thời gian,
chính họ không biết nắm bắt thì chờ chết đi.
Tiếng súng máy vang liên thanh, lâu lâu còn có dị năng bay lạc ra ngoài cử sổ. Lúc trước là Lăng gia lười quản, chứ thật
muốn nhúng tay, Triệu gia đã không hề có chỗ để đặt chân ở
cái thành phố M này.
Người của Triệu Khai Nguyên toàn là dân du thủ du thực, không
giống như người của Lăng gia, được huấn luyện bài bản. Chưa kể
đến, chuyện kích phát dị năng chỉ có mỗi Lăng gia là biết
thôi.
Lăng Sâm biết cách kích hoạt dị năng nhưng không thể cho người khác kích hoạt nhẹ nhàng như Hàn Chi được. Hắn chỉ biết đưa
tinh thạch đã được thanh lọc cho những người đó nuốt vào, còn
chuyện có thể kích hoạt được dị năng hay không, có đau đớn hay
không thì không nằm trong sự quan tâm của hắn.
Lăng Sâm có muốn quan tâm thì cũng chẳng biết làm sao, thế
hắn quan tâm làm gì cho mệt, coi số trời đi. Miễn bọn họ không
bị biến thành tang thi là được.
Hàn Chi cũng kéo Lăng Sâm đi vào trong trụ sở, dù sao người
bên trong cũng là lính của Lăng gia, cô không muốn người của nhà mình bị tổn thất.
Cô với Lăng Sâm chưa cưới nhau nhưng cô đã coi người của Lăng gia như người của mình rồi.
Vừa đi vào cửa, Hàn Chi thấy được cô gái lúc nãy tính đeo
theo Lăng Sâm. Thật thì Hàn Chi không hề có ác cảm với cô ta.
Có thể nói, cô rất thưởng thức những cô gái mạnh mẽ như cô ta
vậy. Ở mạt thế, con gái luôn yếu thế hơn đàn ông, ở cô ta, Hàn Chi thấy được một ý chí kiên cường không chịu thua kém.
Chỉ có cái là cô ta giành chồng với cô mà thôi. Tự tin cũng tốt, nhưng phải biết người biết ta, không thể để lòng tự tin
biến thành mù quán.
Hiện tình thế của cô ta cũng không tốt lắm, đang bị ba người đàn ông vây đánh. Một gã đang chuẩn đứng phía sau cô gái kia,
cầm đao chuẩn bị cho cô ta một nhát chí mạng.
Hàn Chi liếc ngang, một tia sét trúng vào tên phía sau cô
gái. Cô ta giật mình nhìn ra phía sau mình, chỉ thấy một nhúm
tro nằm im lìm trên mặt đất.