Trương Phi nhìn thấy được những thứ này thì hai mắt sáng
quắc, đúng là hắn chọn không lầm người. Ở đây, điều kiện tốt
vô cùng, có biệt thự ở, có thể trồng trọt, nhất là Hàn Chi
còn nói sẽ kích phát dị năng cho nhóm hắn. Nếu có thể, hắn
còn muốn kích phát dị năng cho người nhà.
Không cần Trương Phi nói thì ý định của Hàn Chi cũng là như
vậy. Càng nhiều người có dị năng thì càng tốt hơn chứ sao.
Nhóm Lưu Duẫn thì khỏi cần phải nói rồi. Bọn họ đi một
đường tham quan xung quanh mà cứ ngỡ như đi vào thiên đường vậy.
Bây giờ, họ muốn xuất ngũ về đây ở ẩn, không biết lão đại có cho không nữa.
Lưu Ly nhìn đủ các loại món ăn trên bàn, mắt long lanh, miệng
đang có dấu hiệu muốn chảy ra nước miếng. Không được, lần này
về quân khu, cô muốn xuất ngũ, phải năn nỉ chị dâu cho ở lại
đây mới được.
Thiên đường là đây chứ đâu nữa. Ở đây, cuộc sống tốt như vầy mà không ở, còn ở trong quân khu cực khổ làm gì. Hèn gì lão
đại đòi một, hai muốn dọn về đây ở với chị dâu, ánh mắt lão
đại thật biết nhìn xa trông rộng mà.
Hàn Chi và Lăng Sâm đương nhiên ngồi kế nhau, Lăng Vỹ ngổi kế Lăng Sâm, Lâm Chi Lan thì ngồi kế Lăng Vỹ.
Lăng Sâm nhỏ giọng trò chuyện với anh trai.
"Anh hay ha! Anh quen với chị họ của vợ em từ khi nào hả?"
"Hừ, từ trước khi mày cua được vợ thì anh mày đã đem được
người vào tay rồi." Lăng Vỹ liếc xéo Lăng Sâm, không quên đâm
chọt hắn.
"Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Ba mẹ biết chưa?" Lăng Sâm hỏi lại.
"Ba mẹ chưa biết, cưới thì nói luôn. Lúc trước, anh với cô
ấy chỉ mới quen nhau nên cô ấy nói chưa muốn công khai, sợ không
thành rồi cả hai mất mặt. Xì, làm gì có chuyện anh mày để ý người mà chạy được chứ." Lăng Vỹ cười nói.
"Em nghe được nha. Anh đó, tính ba hoa không chừa." Lâm Chi Lan ngồi kế bên, nhìn Lăng Vỹ bất đắc dĩ.
Hàn Chi nhìn mọi người vui vẻ, cô cũng cười rộ lên.