Hàn Chi từ trước đến nay đều không phải là một cô gái mềm
yếu, cô cũng sẽ không quá câu nệ khi ở bên Lăng Sâm. Đã tâm tư
của cả hai người đều trao cho nhau thì cô cứ sống theo con tim
mình thôi.
Tối đến, Đào Cẩm Hinh không phải là không có thử lên tầng
trên. Nhưng cô ta chỉ vừa mới bước được hai bước thì đã bị tinh thần lực của Cố Thâm phát hiện, rồi ngay sau đó một lưỡi dao
bằng kim loại của Lưu Duẫn, cắm ngay sát chân cô ta.
Đào Cẩm Hinh hoảng sợ, tay che kín miệng mình để không phát
ra tiếng thét. Sau đó, cô ta nhanh chân bước về lại phòng khách, không dám lại tiến lên nữa.
Nửa đêm, Hàn Chi đang mơ màng ngủ thì nghe có tiếng động
dưới lầu, vì có những người kia nên cô không ngủ say, mà phân ra một tia tinh thần lực để theo dõi.
Bên dưới, trong phòng tắm, có tiếng phụ nữ rên nhẹ, tiếng
đàn ông thở dốc, còn có tiếng thì thầm. Hàn Chi thật không
thể tưởng được đám người này ở nhờ mà lại trắng trợn như
vậy.
Cô nghe được tiếng đàn ông là của Vương Lâm, nhưng người con
gái kia lại không phải là Đào Cẩm Hinh. Thật là tên Vương Lâm
này vẫn chứng nào tật đó.
Hàn Chi cảm nhận được Đào Cẩm Hinh vẫn còn thức nhưng cô ta
lại không làm ầm lên mà im lặng cắn răng chịu đựng. Người đàn
ông còn lại trong đội của Vương Lâm thì rất tức giận, muốn đi
lại chỗ Vương Lâm và cô gái kia để hỏi cho ra lẽ, nhưng bị Đào
Cẩm Hinh kéo tay giữ lại, cô ta nhìn hắn lắc lắc đầu. Sau đó,
hắn ôm cô ta vào lòng để an ủi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, cô ta bây giờ còn cần
Vương Lâm bảo vệ mà. Chắc hẳn cô ta cũng biết được, người có
tính cách trăng hoa như Vương Lâm không thể có một mình cô ta.
Nhưng Đào Cẩm Hinh này cũng không phải dạng vừa.
Lăng Sâm đang ôm lấy Hàn Chi ngủ, nhận thấy người trong ngực
mình cứ thao thức không chịu nghĩ ngơi thì khẽ ôm chặt cô một
chút, hôn đỉnh đầu cô nói.
“Sao em không ngủ đi? Có thai rất mệt, em phải dưỡng sức chứ.”
Hàn Chi cũng ôm lại hắn, rồi kể cho hắn nghe chuyện cô thấy
được ở dưới lầu, nghe giọng điệu của cô còn cảm thấy được cô
đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lăng Sâm thật không biết phải nói gì với mèo con của hắn
đây, hắn cũng nghe được tiếng động dưới lầu, dù gì hắn cũng
là dị năng cấp năm rồi, đám người kia ồn như vậy hắn không nghe được thì mới là lạ. Kệ vậy, miễn cô cảm thấy vui là được.
Hàn Chi nhìn mấy người đó một lúc lại cảm thấy không thú vị, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thật sự thì phòng ốc có điện, có máy điều hòa mát mẻ như vậy ở rất thoải mái, đã rất lâu rồi Vương Lâm không được ở
trong phòng có điều hòa như thế này.
Ở căn cứ thành phố M không phải là không có điện, mà là
dùng dầu để chạy máy phát điện là một việc hết sức xa xỉ.
Đào Cẩm Hinh có thu được máy phát điện, hiện đang để trong nhà hắn đang thuê ở căn cứ, nhưng chỉ dùng để thắp sáng mà thôi,
một ngày chỉ xài ba tiếng đủ cho việc sinh hoạt như ăn uống,
vệ sinh. Sau đó, máy sẽ được ngưng để tiếp kiệm nhiên liệu.
Còn ở Lăng Sâm nơi này, máy chạy suốt đêm. Đèn, điều hòa,
những thứ xài bằng điện đều được duy trì nguyên một đêm. Người so với người sao mà cách xa nhau đến vậy.
Hàn Chi chắc chắn còn có tình cảm với hắn (Vương Lâm) nên
mới nói giúp với Lăng Sâm đê cho hắn vào ở một đêm. Nếu thông
qua cô, hắn có lẽ sẽ kiếm được một ít chỗ tốt của Lăng Sâm.
Ngay từ đầu khi vào căn cứ thành phố M thì Vương Lâm đã muốn vào quân khu thuộc quyền của Lăng Sâm. Nhưng ở đó, họ không
chịu nhận hắn, nói hắn không đủ điều kiện để được tuyển
dụng. Bây giờ, hắn có thể nhờ Hàn Chi thử một lần.
Vương Lâm vẫn luôn nghĩ Hàn Chi nhờ có sắc đẹp của mình mà
bám víu được lên Lăng Sâm, chứ hắn không nghĩ cô có được dị
năng gì đâu. Ai bảo người cô mảnh mai, da thịt lại bóng loáng,
không hề giống một người có thể giết được tang thi.
Hàn Chi mà biết Vương Lâm bây giờ đang nghĩ cái gì thì sẽ
thẳng tay cho hắn một bàn tay. Tên này thật đủ vô sỉ rồi. Hàn
Chi sở dĩ cho đám người này vào là để trả ơn cho Đào Cẩm
Hinh.
Tuy cô ta không phải là người tốt lành gì. Nhưng cô nhờ cô ta
hạ thuốc mới tình cờ gặp được Lăng Sâm, có được con của mình, coi như cô nợ cô ta một lần. Con người Hàn Chi rất rõ ràng,
thiếu cô thì cô sẽ từ từ tính, nhưng cô không muốn thiếu nợ
người khác.
Lăng Sâm không chú ý nhiều đến dám người kia, đã mèo con nhà hắn không còn tình cảm gì với cái tên họ Vương khốn kiếp kia
thì chẳng còn chuyện gì mà hắn phải lo lắng nữa.
Lăng Sâm không coi ai ra gì, đi lại gần máy phát điện tắt máy, thu vào không gian.
Đào Cẩm Hinh thấy Lăng Sâm có không gian thì rất kinh ngạc, sau đó mắt cô ta sáng lên chạy lại gần Lăng Sâm nói.
“Lăng thiếu, anh cũng có dị năng hệ không gian hả? Hay quá!
Hay là để nhóm em đi chung với nhóm anh, cùng thu gom vật tư sẽ
nhanh hơn, sẵn tiện hai ta có thể trao đổi cách để sử dụng dị
năng tốt hơn.”
Lăng Sâm lạnh lùng nhìn cô ta nói.
“Một dị năng cấp một như cô có thể trao đổi cái gì với tôi
chứ? Tôi không hiểu cô lấy tự tin ở đâu ra mà muốn trao đổi với một dị năng giả cấp năm như tôi.”
Đào Cẩm Hinh nghe nói Lăng Sâm là dị năng giả cấp năm thì
biến sắc. Cô ta biết hắn mạnh nhưng không nghĩ hắn lại mạnh
đến vậy. Bây giờ người đứng đầu Triệu gia chỉ mới là dị năng
giả cấp ba đỉnh cấp, mà Lăng Sâm đã là dị năng giả cấp năm.
Nhưng so với sợ hãi thì cô ta càng ghen tị với Hàn Chi nhiều hơn. Vì cái gì mà con nhỏ đó có được người đàn ông vừa
mạnh, lại biết cưng chiều cô ta như vậy.
Cô ta cắn môi, giống như hạ một quyết định, thứ cô ta không
có được thì Hàn Chi cũng đừng hòng có được. Đào Cẩm Hinh nhỏ giọng thút thít, nói với Lăng Sâm.
“Anh không muốn biết thêm về Hàn Chi sao? Chị em không thanh
thuần, sạch sẽ như anh nghĩ đâu. Anh chỉ thấy được bề ngoài
xinh đẹp của chị em mà thôi, em nói như vậy là chỉ muốn tốt
cho anh và cả chị của em nữa. Em không muốn sau này anh phát
hiện ra bộ mặt thật của chị em mà trừng phạt chị ấy.”
“Ồ, điều gì mà tôi chưa được biết?” Lăng Sâm thật muốn xem coi cô ả này con nói ra được cái dạng gì nữa.
“Chuyện này, em cũng không muốn nói ra, dù sao cũng là
chuyện xấu trong gia đình. Nhưng nó liên quan đến hạnh phúc sau
này của anh và cả chị em nên em không thể không nói.
Lúc trước, anh Lâm là vị hôn thê của chị em. Hôm em và anh Lâm gặp anh ở khách sạn Hoàng Yến là để đi kiếm chị em, vì chị
ấy vào đó ngủ với một ông chủ lớn, tuy ông ta bụng phệ và
già nhưng được cái ông ta rất có tiền. Bọn em nghe tin thì chạy nhanh vào kiếm chị ấy, em không tin chị ấy sẽ làm ra chuyện
như vậy.
Sau đó, khi cả nhà phát hiện ra chuyện này thì đề nghị chị em hủy bỏ hôn ước. Nhưng hai nhà có tình cảm thâm hậu nên không đồng ý hủy hôn ước mà chuyển hôn ước từ chị em sang em. Em
cũng sợ chị em thương tâm nên lúc đó không chấp nhận chuyện
này. Ai ngờ được chị em lại bỏ nhà đi theo gã đàn ông kia, làm cả nhà rất thất vọng. Sau này mạt thế đến, em cũng không
hiểu làm sao chị em gặp được anh nữa.
Lăng thiếu anh lại có bệnh sạch sẽ nặng, em sợ anh biết
được bí mật này sau đó sẽ giết chị em mất. Bây giờ, anh với
chị em chỉ mới bắt đầu có tình cảm, chị ấy sẽ không làm tổn thương anh quá sâu. Hy vọng anh giơ cao đánh khẽ mà cho chị ấy
một con đường sống.”
Đào Cẩm Hinh nói một câu chuyện hết sức lôi cuốn, tình tiết máu chó như trong truyện tiểu thuyết vậy. Cô ta như một người
em gái hết lòng tận tụy lo cho chị mình và có tấm lòng cao
cả không muốn chị mình tổn thương người khác, tất cả khiến cho người khác cảm thấy cô nàng này thật thanh thuần, lương thiện.
Lăng Sâm nếu không phải là người trong cuộc chắc cũng có thể tin lời cô ta. Hắn thấy nếu không có mạt thế, cô ta có thể sẽ là nữ hoàng điện ảnh thế giới.
“Thật vậy sao?” Lâng Sâm mỉa mai hỏi lại.
Đào Cẩm Hinh thấy giọng điệu Lăng Sâm hơi khác thường nhưng
chỉ nghĩ là hắn đang kinh bỉ Hàn Chi không sạch sẽ mà thôi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lăng Sâm làm cô ta mặt cắt không còn
giọt máu.
“Ừ, người đàn ông bụng phệ và già, còn giàu có trong miệng cô là tôi.”
Nói xong, hắn bỏ đi về bên cạnh Hàn Chi mà không nhìn cô ta
thêm một lần nào nữa. Đứa con gái này thật khiến hắn buồn nôn muốn chết, vẫn là mèo con của hắn tốt nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT