Sáng hôm sau, Hàn Chi mở mắt dậy thì đã gần 8 giờ sáng. Vươn vai,
làm vệ sinh cá nhân xong, cô bước xuống nhà. Hàn Chi cũng không
cố tình ngủ dậy trễ như vậy, nhưng từ khi có thai cô không
khống chế được.
“Chi Chi, con dậy rồi sao? Muốn ăn gì không? Bác nói dì Phương dọn ra nhé?”
“Dạ con không ăn ạ. Lăng Sâm đâu rồi bác? Con có chuyện muốn nói với anh ấy.” Hàn Chi hỏi.
“Tiểu Sâm hả? Nó đi quân khu với tiểu Tuấn và tiểu Lan rồi.
Con đi quân khu kiếm nó xem, sẵn mang đồ ăn sáng cho nó giúp
bác. Sáng nay, nó không chịu ăn gì đã chạy đi mất, lớn như vậy còn không biết tự lo. Sau này có con rồi, nhờ con khuyên nó
giúp bác nhé.”
Nói xong với Hàn Chi, bà đi vào bếp kêu dì Phương chuẩn bị đồ ăn để cô mang đi.
“Mẹ chỉ giúp con được chút ít thôi, ráng mà đem con dâu đến tay cho mẹ.” Trong lòng đang cổ vũ cho Lăng Sâm.
Hàn Chi chưa kịp nói gì, thì một túi sách đựng hộp nhựa
đã nằm trong tay cô. Thôi vậy, dù sao cô cũng phải nói với Lăng
Sâm là cô muốn ra ngoài thu thập vật tư.
“Vâng, để con đi đưa cho anh ấy. Chào bác, con đi luôn ạ.”
Ra ngoài Phúc quản gia đã chuẩn bị sẵn xe cho cô. Người nhà này, làm việc gì cũng nhanh nhẹn như vậy sao?
Cô khách sáo cảm ơn ông quản gia rồi nhấn chân ga chạy ra khỏi Lăng gia.
Hàn Chi dừng xe, kéo kính xe xuống. Thằng nhóc tinh mắt, vừa thấy cô nó đã chạy nhanh lại.
“Chị gái, cần em dẫn đường sao?”
“Ừ, lên xe, đi quân khu.”
Nói rồi Hàn Chi mở cửa xe cho thằng nhóc leo lên.
“Chị có người quen trong quân khu sao? Oa, em lớn thêm một chút nữa thì em cũng muốn xin vào đó. Nhất là đội của Lan thiếu
úy, chị chưa biết đâu, chị ấy rất rất rất giỏi. Mới vào quân
khu mới một tháng nay đã lên thiếu úy rồi. Em hâm mộ chị ấy
nhất.”
Hàn Chi không nghĩ rằng thằng nhóc này lại hâm mộ chị cô.
Mà cũng đúng thôi, với tính cách của chị họ cô, chị ấy không
thành công thì mới cảm thấy lạ.
“Em muốn vào quân khu không? Nhưng vào đó sẽ cực lắm đấy, nhóc cảm thấy mình chịu nổi không?”
Hàn Chi nghĩ nếu thằng nhóc muốn vào quân đội thì cô cũng
sẽ giúp nói một tiếng. Nó rất có tiềm năng, dù sao bây giờ
nó chỉ mới 8 tuổi, rèn luyện từ bây giờ có thể vài năm sau
sẽ là một kiện tướng.
“Em muốn, rất muốn. Nhưng em nhỏ như vậy, sợ quân khu không
nhận em thôi. Em chỉ còn lại một mình, nên có đi đâu hay chịu
khổ sao thì cũng vẫn hơn đầu đường xó chợ.” Nhóc cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Ừ, vậy chị sẽ nói giúp em xem sao. Nhưng em đừng trông mong quá.”
“Vâng, em cảm ơn chị nhiều.” Thằng nhóc đáp lại cô bằng nụ cười tươi rói.
Sự lạc quan của thằng nhóc thật tốt, sống ở mạt thế này
thì không thể thiếu nó được. Không có sự lạc quan, thử hỏi có ai sống nổi trong thế cục loạn lạc này.
Chạy theo tiểu Bảo chỉ dẫn, Hàn Chi đi đến một khu vực có
lính canh nghiêm ngặt. Xe cô dừng lại ở trạm gác bên ngoài.
Tiểu Bảo tính xuống xe thì Hàn Chi cản lại, cô bảo nhóc ngồi
yên trong xe.
Cô xuống xe, nói chuyện với anh lính canh.
“Chào anh, tôi muốn gặp Lăng Sâm, nhờ anh thông báo giúp.”
“Dị năng hệ tốc độ, em ấy mới thức tỉnh nhưng đã cấp một,
mầm tốt. Em tính đem vào cho Lăng Sâm xem để anh ấy coi có đào
tạo được cho nhóc ấy không.”
“Em thật là, đưa thằng Sâm làm gì? Nó phụ anh một thời gian
thôi. Nó nói ổn rồi thì sẽ cuốn gói đi theo em. Đưa anh này,
anh đào tạo cho.” Lăng Vỹ nói, thằng bé nhỏ như vậy đã là cấp 1, anh cảm thấy có thể đào tạo tốt thằng bé này.
“Vâng, vậy anh xem rồi đào tạo nhóc ấy đi. Anh không cần nể
mặt em đâu, em chỉ giúp dẫn đường, sau này thì phải dựa vào
sự nổ lực của bản thân em ấy thôi.” Hàn Chi nói cũng không né
tránh thằng nhóc.
“Muốn, sao lại không ạ. Em nằm mơ cũng muốn.” Tiểu Bảo cười tươi rói.
Hàn Chi cũng cười theo, trong thời gian nói chuyện, xe đã chạy vào trong trung tâm quân khu.
Phía ngoài cổng, anh lính trợn mắt trông theo xe vừa chạy
vào căn cứ, phân vân không biết nên điện lại cho thiếu tướng hay
không. Thôi chắc có Lăng thượng tướng sẽ không có chuyện gì. May mà anh lính không nghe được cuộc nói chuyện của Lăng Vỹ và
Hàn Chi, không thì sẽ kinh ngạc đến không khép được miệng mất.
Lăng Sâm giờ này còn đang buồn bực ngồi trong văn phòng. Cái
đống giấy tờ này đến khi nào mới giải quyết xong chứ? Hắn
giờ chỉ muốn chạy về nhà với Hàn Chi thôi. Quân khu gì mà
giấy tờ cần xử lý còn nhiều hơn cả mấy cái công ty lớn của
hắn lúc trước. Lăng Sâm mà biết sẽ như thế này thì lúc trước, hắn không nên dại dột nhận lời giúp anh hai, giờ hối hận thì
cũng muộn rồi.
Xe Hàn Chi chạy đến một dãy nhà hai lầu, chắc đây là phòng
làm việc của quân đội. Lăng Vỹ bước xuống xe, đưa chìa khóa xe
cho Hàn Chi, rồi ngoắc một tên lính trẻ đang tập huấn phía xa
xa lại.
“Dẫn em ấy lên văn phòng của lão đại cậu.”
Anh lính phân vân, sao hôm nay xui quá vậy, vài lần, có con
gái vào kiếm Lăng thiếu tướng, người dẫn đi lúc nào cũng bị
mắng té tác, nay hắn lại bị điểm danh. Thật khổ!
“Vâng, thượng tướng.” Dù không muốn nhưng thượng tướng kêu thì vẫn phải làm.
“Em lên kiếm tiểu Sâm đi, thằng nhóc này, anh dẫn đi luôn nhé.” Lăng Vỹ nói rồi cũng quay lưng đi mất.
“Chào em, anh tên Lưu Duẫn, là cấp dưới của Lăng thiếu tướng. Một chút nữa, Lăng lão đại có nói khó nghe thì em đừng buồn
nhé. Anh ấy lúc nào cũng vậy, gặp con gái là khó chịu.” Lưu
Duẫn vừa dắt Hàn Chi lên lầu vừa nói.
“Cảm ơn.” Hàn Chi cũng cười cười nhưng không nói nhiều.
Đi lên lầu hai, đến trước một phòng khá lớn, Lưu Duẫn gõ cửa. Bên trong có một giọng nói khó chịu vang lên.