Từ ngày Hàn Chi cảnh cáo những người đó thì họ không dám lại xin đây đổi đồ ăn hay gây chuyện với nhà cô nữa. Còn họ làm sao mà sống
được thì chuyện đó cô chẳng quan tâm. Lại thêm nửa tháng trôi qua,
nhóm người Lăng Sâm vẫn không thấy quay về.
Trong thời gian này, cậu mợ cô đều đã đột phá cấp một trở thành dị năng giả cấp hai. Còn ông bà ngoại thì là cấp một cao cấp.
Một nhà ba người mà lúc trước bà ngoại cho đồ ăn, có đi qua xin lỗi
vì đã cho nhà Hàn Chi mang đến rắc rối. Người chồng tên Nguyễn Khang,
lúc trước là thương gia, vợ là Hoàng Oánh, con trai tên Nguyễn Duy.
Nguyễn Khang kích phát dị năng hệ thổ, xin cậu dẫn dắt đi giết tang thi, đổi lại cậu muốn hắn làm gì cũng được, vật tư thu được đều thuộc
về nhà của Hàn Chi, chỉ cần cậu mỗi ngày cho họ một ít đồ ăn.
Cũng vừa lúc, Hàn Chi đang cần người làm tường đất bao quanh khu biệt thự, càng nhiều lớp phòng hộ thì cô vẫn thấy yên tâm hơn. Nguyễn
Khang có thể làm từ từ, sáng sớm ra ngoài giết tang thi với cậu mợ, trưa về ăn uống nghĩ ngơi, chiều lại ra xây tường đất cho đến mập mờ tối lại về nhà. Đồ ăn thì nhà cô cung cấp cho họ, không quá nhiều nhưng đủ cả
nhà ba người ăn no.
Hàn Chi nghĩ đợi đến khi tường đất được xây dựng xong,
Nguyễn Khang nếu có thể tự ra ngoài giết tang thi một mình thì không cần phải dựa vào nhà mình nữa. Hai nhà có đi ra ngoài
chung thì xem như đồng bạn cũng tốt.
Nước uống họ không cần, Hoàng Oánh là dị năng hệ thủy nên họ chỉ cần đồ ăn.
Trong khoảng thời gian này, nước uống đều đã biến thành màu đen,
không thể lại sử dụng, chỉ có thể dùng nước do dị năng hệ thủy tạo ra,
hoặc nước trong chai đóng kín.
Đã một tháng, Hàn Chi đều không nghe tin tức gì của ba người Lăng
Sâm. Cô thương lượng với cậu mợ, cô sẽ chạy vào thành phố xem ba người
ấy như thế nào. Cậu mợ cũng có thể bảo vệ cho ông bà ngoại, ở gần đây
không có ai có thể đánh thắng cậu.
Hần Chi để một lượng lớn tinh thạch ở nhà, đa số là tinh thạch cấp
một đủ các hệ, đây là kiếp trước Hàn Chi thuận tay thu hết vào không
gian, vì cô lên cấp khá nhanh nên không dùng tới.
Tối đó, Hàn Chi soạn một túi hai quai đơn giản, bỏ vào ít bánh quy,
vài chai nước để tượng trưng. Vào không gian Hàn Chi ngâm một lúc trong
ao nhỏ gần đó. Lâu rồi, cô đều không tu luyện dị năng, dùng tinh thần
lực kiểm tra lại trong cơ thể.
Kiểm tra tới bụng dưới, thân hình Hàn Chi bỗng cứng đờ. Cô không tin
được nhìn chằm chằm bụng mình. Cô cảm thấy được ở đấy có một tia sức
sống khác ngoài cô. Lúc trước cô lúc nhàn rỗi cũng hay kiếm một ít
truyện sách đọc thư giản,trong truyện thường hay có tình tiết, cứ qua
đêm một lần liền trúng thưởng. Lúc đọc đến những tình tiết ấy, Hàn Chi
đều biểu môi, làm gì dễ mang thai như vậy. Nay cô lại tự thân trải
nghiệm.
Thảo nào thời gian gần đây, cô rất hay buồn ngủ, ăn cũng nhiều hơn,
cô chỉ nghĩ mình lười quá nên không muốn làm gì thôi, không hề nghĩ
đến chuyện cô mang thai. Nghĩ lại cũng đúng, đã lâu như vậy, kì sinh lý
của cô vẫn chưa đến.
Hàn Chi không ghét chuyện này, ngược lại, cô rất vui.
Đời trước, sau khi căn cứ được thành lập, cô suốt này đầu tấp mặt tối chạy xoay quanh. Nhưng khi về đến căn cứ, tiếng trẻ em chạy giỡn, kêu
"Ba ba", "Mẹ ơi!", tiếng những đứa trẻ vô tư, không hề lo nghĩ khiến
cô cảm thấy thư thái, cô rất thích trẻ con.
Vì vậy, cô nuôi những đứa trẻ không còn gia đình, cho ăn, cho mặc,
dạy chúng học, kích phát dị năng cho chúng. Nhưng đáng tiếc, Hàn Chi
toàn nuôi ra đồ vô ơn. Nay, cô cũng có con của mình. Tay Hàn Chi dịu
dàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, chắc nó đã được gần hai
tháng rồi nhỉ?
Vậy cô phải đi thu gom thêm sữa, tả, đồ dùng em bé rồi. Đồ dùng cho em bé mà lúc trước thu thập, cô đã giao hết cho căn cứ để nuôi dạy trẻ em rồi, giờ phải đi thu gom lại thôi. Sẵn lần này đi tìm Lăng Sâm,
cô tiện thể gom luôn.
Còn về chuyện nói cho Lăng Sâm nghe, Hàn Chi cảm thấy không cần
thiết. Người ta có muốn sống chung với cô không còn chưa biết, nói chi
chuyện này.
Quyết định xong mọi chuyện, Hàn Chi leo lên giường ngủ một giấc thật tốt, khi ngủ môi còn đang mỉm cười ngọt ngào.
Sáng hôm sau, mọi người ra tiễn Hàn Chi. Cô cũng cười khổ, đã bảo mọi người không cần rồi nhưng ai cũng muốn dạy sớm nấu bữa sáng cho cô rồi
tiễn cô ra xe.
Xe Hàn Chi chạy ra ngoài cổng, cô vẫy vẫy tay chào mọi người rồi nhấn chân ga chạy xa.
Các biệt thự xung quanh,những người đó thấy cô chạy ra cửa, đều
nhanh chóng ôm hành lý, bỏ lên xe chạy theo, chỉ trừ một nhà của
Nguyễn Khang. Họ đã dọn sẵn hết hành lý, nếu quân đội có đến sẽ đi
theo ngay. Nhưng đợi mãi, hơn nửa tháng này, đều không ai thấy bóng dáng của quân đội đâu, mọi người đều lo sợ.
Lúc này, nhìn thấy Hàn Chi ra cửa hướng thành phố chạy, họ đều nhao
nhao hối thúc người nhà, xách đồ lái xe chạy nhanh theo Hàn Chi. Họ
không dám ra ngoài giết quái vật đoạt đồ, xin nhà Hàn Chi thì lại sợ cô
đánh cho nổ đầu như đánh tang thi vậy, giờ chỉ còn cách chạy khỏi chỗ
này. Tới quân khu rồi, họ sẽ không bị đói như thế này nữa, họ có thể
quyên cho quân đội thật nhiều tiền, trong ngân hàng của họ không thiếu
tiền.
Nếu Hàn Chi biết tính toán của họ như vậy sẽ cười chết mất. Tiền bây giờ chỉ còn được xem là vật nhóm lửa mà thôi.
Hàn Chi nhìn thấy họ chạy theo sau xe cô, nhưng cô cũng không bận
tâm. Cô dẫn họ đi một đoạn đường cũng không có chuyện gì, còn hơn để ở
gần nhà, cô lại càng không an tâm hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT