Sau khi gặp gỡ và giao phó chiếc nhẫn cho Kỳ Chấn Đông xong, lão Kỳ vẫn cảm thấy đầu óc lùng bùng, phải hình dung việc này như thế nào đây? Lén thăm nhà cũ? Ừ, chính là cảm giác đó.
Ông già kia mang theo chiếc nhẫn xuyên thời gian, không, không không, không đúng, đúng ra phải là chiếc nhẫn đó đưa nguyên thần của ông ta vượt thời gian chứ nhỉ? Lão Kỳ thầm suy nghĩ.
Duyên phận giữa ông già kia và lão Kỳ đến đây là kết thúc rồi sao? Nếu như hiện tại và quá khứ được nối thông với nhau, vậy thì không phải khi ông già đó trở về thời điểm năm 1996 sẽ gây ra biến động à? Việc thay đổi quá khứ chẳng lẽ không ảnh hưởng đến tương lai ư?
Suy nghĩ đến đây, lão Kỳ đứng ngồi không yên, gã sử dụng thiết bị tìm kiếm online tân tiến nhất lúc bấy giờ để lên mạng quan sát tìm dấu vết, xác định xem thế giới này sẽ xảy ra, hay là đã xảy ra dị biến khó lường nào đó rồi hay không.
Gã mải mê tra cứu mãi đến khi trời sáng, xem qua một loạt các tin tức, báo chí, truyền hình, phân tích, bình luận, họp báo… từ đủ các kênh truyền thông, kết quả không hề xảy ra sự việc bất thường nào cả.
Các nhà lãnh đạo thế giới vẫn đang hùng hồn thao thao bất tuyệt trêи vũ đài chính trị của họ, lần lượt hóa thân vào những vai diễn phù hợp với từng hoàn cảnh, để khuấy động, gây ảnh hưởng, cắt đứt, xúc tiến, quyết định, giải quyết những sự việc lớn nhỏ xảy ra trêи thế giới. Bạn thấy đấy, từ khi Obama còn làm Tổng thống thì Trump và Hilary đã công kϊƈɦ nhau ỏm tỏi chỉ để tranh giành cái ghế đó sau khi ông ta hết nhiệm kỳ; News Orland có khốn đốn đến đâu thì vị trí Tổng thống vẫn không lung lay suy suyển, Merkel giữ vững thái độ, ngay cả Shinzo Abe cũng vẫn hô phong hoán vũ ở đảo quốc nào đó trêи Thái Bình Dương.
Đủ loại sao lớn sao nhỏ trong giới giải trí, có người đã hết thời, có kẻ vẫn đang hot, người mới liên tục xuất hiện, nổi có, chìm có, có độ phủ sóng nhất định, mà muốn được người ta biết đến, vẫn phải tạo ra những chuyện chẳng có nhân tính, như scandal, hay là tô hồng bản thân. Họ chỉ sợ người ta không biết những chuyện lùm xùm rắc rối trong giới của họ, chưa kể để thêm nổi tiếng, còn phải không ngừng cho đám người rỗi hơi suốt ngày la ɭϊếʍ trêи mạng ‘ăn dưa’.
Đúng rồi, hôm nay là Cá tháng Tư mà nhỉ, cư dân mạng thế nào lại không kiếm chút chuyện mua vui, dối mình gạt người chứ.
Trêи thế giới, những chuyện phải xảy ra đều đang xảy ra, không nên xảy ra cũng không thấy xảy ra…
Đúng là vậy, cái này gọi là tự mình mua việc cho mình làm!
Trời sáng rồi.
Lão Kỳ ra khỏi phòng máy, trở về vườn hoa nhỏ trong nhà mình, những chuyện trêи mạng đều rất hoang đường, cách rất xa nhận thức của bản thân. Lão Kỳ định đi xem thử, xem mấy nhà hàng xóm chẳng mấy khi gặp mặt của mình liệu có xảy ra bất trắc gì hay không.
Trong vườn hoa biệt thự số 502, khu dân cư Hà Ngạn, khu Tháp Sơn, thành phố Điền Trung, tỉnh Điền, hoa sơn trà nở rộ, đua nhau khoe sắc, cánh hoa Thiên Võ Sĩ màu đỏ thẫm điểm những đốm trắng đẹp ma mị, hoa Helen kiều diễm, mùi thơm nhàn nhạt quyến rũ, Đại Chu Sa xinh tươi, còn có hoa đào mảnh mai e thẹn…
Lão Kỳ cả đêm không ngủ tắm trong bình minh buổi sớm, gã chậm rãi thả bộ trong vườn hoa, nếu là mọi ngày, gã sẽ dừng lại thưởng thức hoa trà, nhưng bây giờ cũng không còn hấp dẫn gã dời ánh mắt nhìn nó nữa. Gã thận trọng để ý từng bước chân mình trêи nền đất, ánh mắt vẫn không ngừng để ý động tĩnh bên ngoài vườn hoa.
Vương Lộ, tài xế của ông chủ Lâm đến lúc 7 giờ 11 phút sáng, lúc 7 giờ 31 phút sáng ông chủ Lâm lên chiếc Audi A6 rời đi. Không khác gì mọi ngày.
Phan béo cứ 6 giờ 20 phút ra ngoài chạy bộ, bây giờ cũng đang hồng hộc quay trở về, có hơi sớm hơn một chút. Thói quen lâu ngày rồi, không có gì thay đổi.
Ông Châu vẫn nghễu nghện trêи đôi giày cao chót vót trị giá 300 ngàn luyện Thái Cực quyền, vẫn nghe đi nghe lại bài nhạc nền “thuyền cá hát đêm” chưa bao giờ thay đổi, nhưng lại không hợp hoàn cảnh cho lắm. Có điều là, động tác múa quyền thì ngày càng thuần thục. Từ sau khi rời khỏi chức vụ Cục trưởng Cục Lâm nghiệp về hưu, đến nay đã được hơn hai năm, bộ Thái Cực quyền 24 thức ông đã tập đến thuộc lòng, hoàn toàn không có gì lạ. Nhưng mà, đôi giày cao ngất ngưởng kia có thật trị giá đến 300 ngàn tệ hay không? Cái này mới đáng nghi ngờ.
Con Mực vẫn vô vị và khó hiểu như thường ngày, cơm còn chưa ăn xong, thấy mấy con chim sẻ nhảy nhót lung tung, ghé mỏ vào bát cơm riêng của nó mổ mổ, nó cũng mặc kệ. Rõ ràng rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, y như con người nuôi thú cưng. Cơm cho chim ăn cũng là nó tự để lại trong bát, ăn hết xương thịt, cơm thừa thì nuôi chim, ha ha ha, cũng là rất bình thường, rất có lòng.
Chim bồ câu nhà ông chủ Tiền cũng chỉ quanh quẩn kiếm ăn trêи mấy mái nhà chung quanh, chúng không đi xa khỏi phạm vi của mình sao nhỉ? Cũng chẳng khác tập quán của chúng xưa nay.
…
Mọi chuyện đều bình thường, không hề xảy ra biến đổi gì.
Bước đến khóm hoa Sơn Trà đang nở rộ, gã tiện tay vuốt một đóa, cẩn thận quan sát con ong mật đang bận rộn bên trong nhụy hoa, lão Kỳ mỉm cười, dần cảm thấy thư thái hơn nhiều. Khoảnh khắc này, cả người gã đều thả lỏng. Mặt trời ngày càng lên cao, cuộc sống luôn phải tiếp tục, thế giới vẫn là thế giới gã đang sống.
Thế giới này vẫn rất bình thường, thứ không bình thường thật ra chính là bản thân gã.
Hôm nay Kỳ Chấn Đông rất không bình thường, nguyên nhân là vì chuyện xảy ra trong vòng vài phút vào đêm hôm quaquả thực là quá kì lạ và hoang đường, rất thiếu cơ sở khoa học.
Lão Kỳ càng lo lắng hơn so với Kỳ Chấn Đông, gã sợ cuộc trò chuyện vượt thời gian này, cùng với việc gã đưa chiếc nhẫn kia, có khi nào sẽ gây ra hiệu ứng biến đổi thời gian, rồi diễn biến thế giới cũng sẽ thay đổi theo chiều hướng không thể lường được hay không?
Lão Kỳ thấp thỏm không yên trong phòng làm việc cả đêm, gã có cảm giác mình giống như Thượng Đế, khô não suy xét tiến trình phát triển và thôi thúc thế giới phát triển trong tương lai, trong lúc đó lại chờ đợi kết quả thay đổi do việc vượt thời gian kia mang tới cho mình. Kết quả là, gã hút sạch cả hộp thuốc lá, suýt chút nữa bị khói thuốc lá hun chết trong phòng làm việc. Cũng may mà mẹ gã đã sang nhà em gái chơi vài hôm, vợ thì đi công tác, con trai đang ở ký túc xá đại học, không ai phát hiện, chứ nếu không còn gì là mặt mũi.
Lão Kỳ đã vào tuổi trung niên, là một ‘anh già’ trung niên điển hình, trêи có mẹ già 70, dưới có con trai học đại học, viên mãn đủ đầy.
Trêи thế giới rộng lớn này, chẳng có gì là không thể xảy ra. Có thể trong vũ trụ thực sự tồn tại một không gian song song, cũng có thể, con người chỉ nhỏ bé như con kiến, sức mạnh của nó không đủ để gây ảnh hưởng xấu đến thế giới.
Lão Kỳ thả lỏng bớt bản thân mình, gã nhấc chiếc xích chó từ trêи cây xuống, gọi con Mực qua tròng vào cổ nó, sau đó một người một chó kéo nhau ra bờ sông bên ngoài khu dân cư, đây là hoạt động buổi sáng quen thuộc của họ hằng ngày.
Lão Kỳ ở trong một căn biệt thự, biệt thự này gã mua trả góp lúc nhà đất còn chưa sốt giá như bây giờ, diện tích 419 m2, diện tích xây dựng 152 m2, ba tầng lầu tổng cộng 420 m2 sàn xây dựng, có 250 m2 dành làm một vườn hoa nhỏ riêng biệt. Trong vườn hoa tư nhân này, lão Kỳ không trồng thứ gì khác ngoài hoa trà, hai mươi mấy loại hoa trà khác nhau, vườn hoa này có cái tên rất đẹp – Trà Viên, là một trong những nét đặc sắc nhất của cả khu dân cư này.
Căn biệt thự này là thứ mà lão Kỳ tự hào nhất trong cả cuộc đời mình. Khi đó, gã vẫn còn làm việc cho Trung tâm thông tin của Tập đoàn thuốc là Nam Thiên, công việc ổn định, đương nhiên đủ sức để mua.
Tại một đô thị loại IV như Điền Trung, vào trước tháng 6 năm 2003, giá những ngôi nhà bình thường vẫn chưa vượt quá hàng ngàn, lúc gã mua nhà, diện tích xây dựng biệt thự có giá 1200 tệ/m2, diện tích vườn hoa 500 tệ/m2, vẫn nằm trong khả năng của gã.
Lão Kỳ mua nhà là để ở, chứ không phải đầu tư, càng không phải để mua bán kiếm lời. Lúc đó, thấy nhiều đồng nghiệp ra ngoài mua nhà, gã cũng cảm thấy nôn nao trong bụng. Mua, hay là không mua, đều là vấn đề phải lưu tâm. Lão Kỳ khi ấy cảm thấy rất khó quyết định, gã suy nghĩ rất lâu. Mãi đến sau này, thấy bà nội phải leo thang bộ tận sáu tầng lầu quá sức vất vả, gã mới cắn răng quyết định mua.
-------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT