Tận khi hương thơm thoang thoảng bay tới, Kỳ Chấn Đông mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại. Anh quay đầu lại, thấy Tô Mẫn đã tắm rửa xong, thay một chiếc váy ngủ màu trắng, bước tới bên cạnh mình, Mái tóc ướt đẫm của cô ấy thả sau đầu, gương mặt ửng hồng vì hơi nước nóng, giống như một đóa hoa đào đang chờ nở, khiến anh phải hoảng hốt.

“A Đông…”, cùng với tiếng gọi dịu dàng dễ nghe, Tô Mẫn ngồi xuống sofa, ngay bên cạnh anh, mỉm cười tươi tắn nhìn Kỳ Chấn Đông đang ngẩn ngơ.

Kỳ Chấn Đông bất giác giơ tay ra chạm vào mái tóc ướt sũng của người phụ nữ trước mặt, đồng thời không quên tìm lý do cho mình: “Tắm vào buổi tối mà tóc cậu dài thế này khó khô lắm, để tóc ướt đi ngủ dễ ốm đấy”.

Tô Mẫn không tránh né, nhìn Kỳ Chấn Đông mà cười: “Biết chứ, tôi sợ quay về phòng sẽ ngủ mất nên qua đây ngồi với cậu một lát, đợi tóc khô rồi ngủ”.

Kỳ Chấn Đông thấy lòng dạ ấm áp, bàn tay tự nhiên trượt xuống dưới, tiện đà ôm eo Tô Mẫn, nghiêng người ngửi mùi thơm dịu dàng quyến rũ của cô ấy khi vừa tắm xong: “Cảm ơn cậu!”

“Cảm, cảm ơn tôi gì chứ…”, giọng nói của Tô Mẫn lộ vẻ căng thẳng, nhưng không né tránh, hình như cô còn khẽ ngả vào người anh, tìm kiếm một tư thế thoải mái hơn.

“A Mẫn, cảm ơn cậu có thể ở bên tôi”, Kỳ Chấn Đông nói vậy, bàn tay bất giác vỗ nhẹ lên sống lưng của Tô Mẫn. Chỉ cách một lớp váy ngủ mỏng manh, lòng bàn tay của Kỳ Chấn Đông có thể cảm nhận được làn da mềm mại và ấm áp của Tô Mẫn. Trái tim anh bất giác đập nhanh hơn vài nhịp, đây là cơ thể của phụ nữ, mịn màng quá.

“Nói linh tinh gì thế. Chúng ta đã quen nhau năm sáu năm rồi, đến tận tháng trước vẫn còn gọi nhau một câu bạn học cũ. Tôi cũng không ngờ có thể sống cùng cậu dưới một mái nhà nhanh đến thế, cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy”, Tô Mãn chậm rãi quay người, đôi mắt lấp lánh nhìn Kỳ Chấn Đông.

Kỳ Chấn Đông nhìn Tô Mẫn với vẻ mê mẩn: “Quen cậu từ hồi học cấp ba, lúc nào đó tôi cứ cảm thấy cậu như một nàng công chúa, xa xôi không thể nào với tới. Người nằm mơ là tôi chứ, tiếc rằng nơi này chỉ là một căn nhà thuê tạm, đợi tôi góp đủ tiền sẽ mua lại nơi này, được chứ?”

“Chúng ta cùng nhau góp tiền, có thể mua nó lại nhanh thôi”, đôi mắt của Tô Mẫn rưng rưng nước, cơ thể ngả vào vai Kỳ Chấn Đông, trong giọng nói còn mang theo chút ấm ức không rõ nguyên nhân.

Kỳ Chấn Đông bỗng chốc cảm thấy máu huyết trong mạch máu như đang bắt đầu sôi lên, nhanh chóng vọt tới vọt lui trong cơ thể, nhìn gương mặt dù không tô son điểm phấn vẫn căng bóng như ngọc cùng đôi môi hồng hào căng mọng của Tô Mẫn, anh chỉ muốn lao tới cắn một cái.

Thấy ánh mắt chăm chú của Kỳ Chấn Đông càng lúc càng nóng bỏng, gương mặt thanh tú của Tô Mẫn đỏ ửng, cô cúi đầu xuống, vùi đầu vào lồng ngực anh.

Đầu Tô Mẫn vừa cúi xuống, Kỳ Chấn Đông đã thở dài nặng nề trong lòng. Họ vừa mới sống chung dưới một mái nhà, Từ Mạn Lệ còn trốn trong căn nhà của anh. Kỳ Chấn Đông không dám có hành động thân mật kém tự nhiên nào với Tô Mẫn, anh không muốn Tô Mẫn cảm thấy anh thuê nhà vì tơ tưởng bất chính với cô, làm hỏng sự thuần chân hiếm có này.

Kỳ Chấn Đông nhẹ nhàng xoa đầu Tô Mẫn, cười khổ một tiếng, đứng núi này trông núi nọ, cố gắng ép mình quay đầu nhìn ti vi.

“Trong ti vi có gì hay ho thế?”, giọng nói của Tô Mẫn lại vang lên.

“Ồ, một đám người hời hợt đang nhảy qua nhảy lại với quả bóng da, thêm vài chục nghìn kẻ điên đang la hét chửi mắng trêи khán đài. Xem bừa thôi, cậu muốn xem gì nào?”, Kỳ Chấn Đông lơ đễnh đáp lại.

“Tùy cậu, xem cùng cậu là được”, Tô Mẫn đã khôi phục được tâm trạng, bèn ngồi thẳng người dậy, quơ tay lấy khăn bông mà cô ấy đặt trêи sofa, lau mái tóc đang ướt sũng.

“A Mẫn, có máy sấy không, tôi sấy khô tóc cho cậu?”, Kỳ Chấn Đông đứng dậy, định đi tìm máy sấy.

“Trong phòng tôi có một cái, cậu lấy giúp tôi với”, mặt mũi Tô Mẫn càng đỏ hơn, cúi đầu vuốt mái tóc dài của mình.

Kỳ Chấn Đông rảo bước vào phòng ngủ của Tô Mẫn, bên trong đã thu dọn rất gọn gàng và sạch sẽ, đồ dùng cá nhân của Tô Mẫn được xếp trêи bàn trang điểm. Tìm thấy máy sấy, Kỳ Chấn Đông còn sang phòng mình lấy ra một ổ điện nối dây, cắm vào nguồn điện, đứng sau lưng Tô Mẫn luống cuống sấy tóc giúp Tô Mẫn.

“A Mẫn, đi làm hết ngày mai là được nghỉ lễ Quốc tế Lao động rồi, tôi còn phải về nhà giúp gia đình nhổ cấy, sấy thuốc lá. Mấy ngày tới cậu với Từ Mạn Lệ cứ ở đây, cần gì thì cứ mua thêm.”

“Sao cơ? Cậu phải về nhà nhổ cấy với sấy thuốc lá?”, Tô Mẫn ngoái đầu nhìn Kỳ Chấn Đông với vẻ khó tin, đây có phải là người nộp hơn mười nghìn tệ tiền thuê nhà mà không hề do dự không thế?

“Khà khà khà, từ nhỏ cậu đã sống ở thành phố nên không biết về cuộc sống nông thôn. Mấy năm nay, kinh tế vùng nông thôn của Điền Trung chủ yếu dựa vào thuốc lá sấy để duy trì nguồn thu nhập. Vua thuốc lá chẳng phải đã đề ra mô hình công ty và nông dân cùng phát triển à? Ở khu vực Điền Trung của chúng ta, nông dân trồng thuốc lá chính là nhân viên của công xưởng đầu tiên của thuốc lá Nam Thiên, bộ phận của tập đoàn ta không có công xưởng đầu tiên. Cậu không biết đấy thôi, tiền học phí học Đại học của tôi toàn nhờ thu nhập từ trồng và sấy thuốc lá đấy”, tìm được chủ đề thích hợp, Kỳ Chấn Đông thoải mái kể về tình hình của gia đình mình với Tô Mẫn.

“Thế cậu còn ra ngoài thuê nhà sống? Hay là, ba người chung ta thuê chung, mỗi người gánh vác một ít, được không?”, đôi mắt Tô Mẫn thoáng đỏ.

“Ha ha... Cậu nghĩ đi đâu thế? Nhà tôi trồng và sấy cây thuốc lá với tôi ra ngoài thuê nhà, hai việc này không hề mâu thuẫn với nhau! Cậu không cần lo lắng, tôi chơi cổ phiếu kiếm được tiền, có thể gánh được tiền thuê của căn nhà này. Tôi về nhà giúp gia đình chủ yếu vì công việc trồng thuốc lá này rất tốn công, cần nhiều người, lần này về nhà tôi sẽ thuê người giúp đỡ”, mặt Kỳ Chấn Đông hơi nong nóng, mình vừa kiếm được mấy đồng tiền đã bỏ ra hưởng thụ một mình, làm thế có đúng không?

“Tôi, tôi đi cùng cậu, xem xem mọi người trồng cây thuốc lá thế nào, được không?”, tâm tư của Tô Mẫn vẫn chú ý tới chuyện trồng thuốc lá, không chú tâm tới việc anh chơi cổ phiếu.

Cố đè nén chút áy náy trong lòng, Kỳ Chấn Đông tiếp tục luống cuống sấy khô mái tóc dài cho Tô Mẫn: “Vừa thuê được căn nhà này, cậu nên dùng kỳ nghỉ để thu dọn sửa soạn cho nó. Ngày mai tôi còn phải tới trường phổ thông số 1 đón em gái rồi cùng nhau về nhà, một chiếc xe máy 80cc không tiện đâu, lần sau có cơ hội rồi đi, nhé?”

Tô Mẫn quay người lại, quỳ trêи sofa ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Kỳ Chấn Đông một lúc, gương mặt mới thoáng hiện nét cười: “Được, cậu cứ về giúp gia đình, tôi với Từ Mạn Lệ sẽ từ từ sắp xếp nơi này”.

Tất cả mọi thứ ngày hôm nay khá đột ngột, ba người họ vốn không chuẩn bị tư tưởng gì đã vô tình sống chung dưới một mái nhà. Đến tận bây giờ, từ ký túc xá độc thân ồn ào hỗn loạn chuyển tới khu chung cư Xuân Hy với môi trường nho nhã, sạch sẽ gọn gàng, Kỳ Chấn Đông cảm thấy không chân thực.

Nông thôn vào mùa làm nông không phải nơi để ngao du sơn thủy, anh quay về sẽ thực sự phải xách thân mình ra làm việc đồng áng nên không dự định đưa một cô gái thành thị không hiểu cuộc sống nông thôn như Tô Mẫn tới đó. Thấy Tô Mẫn không cố đòi nữa, Kỳ Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn thời gian: “Ôi, sắp mười một giờ! Tóc của cậu cũng khô rồi, hôm nay mệt mỏi cả ngày, đi nghỉ đi.”

“Ừm, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon”, Tô Mẫn ngượng ngùng liếc nhìn Kỳ Chấn Đông, cầm khăn bông cúi đầu đi về phòng mình.

“Ngủ ngon!”

Kỳ Chấn Đông lầm bầm đáp lại...

-------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play