Kỳ Chấn Đông và Từ Mạn Lệ trừng mắt nhìn nhau, qua một lúc, chẳng ai bảo ai, tự giác đứng dậy thu dọn những món đồ lộn xộn chất đống trong phòng khách.

Ban nãy cứ mải đi lên đi xuống vận chuyển, do nhiều thứ lặt vặt quá nên có cảm giác đồ đạc của con gái thật nhiều. Thực ra con gái độc thân vừa mới đi làm chưa lâu cũng không có quá nhiều đồ, nhất là những người đang sống ở ký túc xá dành cho công nhân viên, đồ đạc cá nhân của họ cũng không nhiều hơn các “quý ông” độc thân là bao.

Kỳ Chấn Đông có thể lợi dụng không gian của chiếc nhẫn, anh thu đọn đồ đạc cá nhân của mình tiện hơn nhiều, về cơ bản không cần phiền tới đóng gói. Chỉ cần quơ tay thu dọn đồ đạc cá nhân trong ký túc xá, ném hết vào trong không gian của chiếc nhẫn, sau khi mang tới đây thì lấy từng thứ ra ngoài, muốn lấy sao thì lấy, muốn bỏ đâu thì bỏ, bản thân anh không thấy nhiều.

Tô Mẫn và Từ Mạn Lệ chuyển nhà không thuận tiện như anh. Trong thời gian ngắn, họ vừa phải tới công ty bách hóa mua đồ dùng hàng ngày, vừa phải tới ký túc xá thu dọn đồ dùng cá nhân, thùng và hộp để đóng gói cũng chưa chắc đã tìm được. Những món đồ lặt vặt chỉ có thể kiếm tạm cái túi hoặc cái thùng nào đó để đựng vào, sau đó ném hết lên chiếc xe nhỏ. Đồ dùng của hai người lẫn lộn vào với nhau nên trông mới có vẻ nhiều.

Nhờ chỉ dẫn của Từ Mạn Lệ, sau khi di chuyển mấy cái thùng vào những căn phòng mà hai cô gái đã chọn sẵn, trong phòng khách chỉ còn lại một số chăn màn mà Tô Mẫn và Từ Mạn Lệ mới khuân về từ công ty bách hóa. Xem ra tư tưởng lớn gặp nhau, hai người này cũng không dọn sạch ký túc xá độc thân của mình, luôn chừa lại chỗ thừa, chừa lại đường lui.

Sau khi vận chuyển xong kiện hàng và thùng to, Từ Mạn Lệ vào phòng vừa ngâm nga câu hát thu dọn mấy thứ linh tinh của riêng cô ấy. Kỳ Chấn Đông bước tới cửa bếp, nhìn Tô Mẫn đang bận rộn nhưng hết sức vui vẻ: “A Mẫn, có cần giúp gì không?”

Tô Mẫn ngoái đầu nhìn Kỳ Chấn Đông, mỉm cười ôn hòa: “Thu dọn xong rồi à? Không cần đâu, một mình tôi cũng làm được. Hôm nay nấu mấy món đơn giản thôi, chỉ một lát sẽ xong ngay”.

Tô Mẫn quấn tạp dề mới tinh, đang xào xào nấu nấu một cách thuần thục, mùi thơm của thức ăn lan ra trong phòng bếp.

Thấy dây buộc tạp dề của Tô Mẫn bị lỏng, Kỳ Chấn Đông tiến lên phía trước, Tô Mẫn quay phắt lại nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Kỳ Chấn Đông cười ngốc: “Tạp dề của cậu bị tuột rồi, tôi buộc vào cho cậu”, nói xong, anh cúi đầu, vụng về buộc sợi dây ngang eo cho Tô Mẫn.

Khi bàn tay của Kỳ Chấn Đông chạm vào cơ thể mình, Tô Mẫn bất giác ngừng động tác trêи tay, đôi mắt long lanh như cầu vồng ánh trêи mặt nước, quay đầu liếc nhìn anh, sau đó lập tức cụp mắt. Lúc này đây, Kỳ Chấn Đông thấy Tô Mẫn như cô vợ mới về nhà chồng, vừa thẹn thùng, vừa xinh xắn. Kỳ Chấn Đông không khỏi đờ đẫn nhìn cô gái trước mặt mình.

Nhưng Tô Mẫn không hề quên thức ăn trong chảo, mím môi mỉm cười với Kỳ Chấn Đông rồi quay đầu tiếp tục xào nấu.

Dù bận nấu nướng nhưng Tô Mẫn cũng không quên tên ngốc đứng sau lưng mình, khóe miệng cô khẽ nhếch lên: “A Đông, thức ăn cậu mua hôm nay tươi quá!”

“Khà khà khà, lúc tôi đi chợ thì chợ nông sản đã hết rau củ tươi mất rồi, đành vòng lại tới người nông dân của nhà vườn đã thu hoạch rau ở khu ngoại ô để mua đấy”, Kỳ Chấn Đông không thể nào giải thích về nguồn gốc của chỗ rau củ tươi đúng vụ này được, đành chém gió về nhà vườn.

May mà diện tích của thành phố Điền Trung có giới hạn, khu ngoại ô thực chất chính là vùng nông thôn quanh thành phố. Có cầu thì ắt có cung, thôn dân xung quanh thành phố khéo léo vận dụng nên các nông hộ trồng rau củ quả cung cấp thực phẩm tươi mới cho thành phố cực kỳ nhiều. Cứ đến chiều, họ sẽ ra khu vườn của mình thu hoạch rau củ đợi sáng sớm ngày hôm sau đem bán. Đây là chuyện thường nhật nên một số cư dân thành phố cũng nhân lúc hoàng hôn mà tới nhà vườn ở khu ngoại ô, tìm thẳng người trồng mà mua rau. Không bàn đến việc rau tươi rẻ cỡ nào, mà còn có thể rèn luyện sức khỏe sau giờ cơm, một công đôi việc.

Vì muốn che giấu bí mật về không gian bên trong chiếc nhẫn mà Kỳ Chấn Đông nói dối đã thành quen. Hôm nay nói dối về chuyện rau củ cũng khá ổn thỏa, anh tự cảm thấy trình độ nói dối của mình đã tiến bộ.

“Thảo nào, giờ này ra chợ đâu còn rau củ tươi thế này được, còn chừa ít rau thừa là khá lắm rồi”, trong lúc nói chuyện, Tô Mẫn thong thả nhấc nồi ra, múc ngồng tỏi xào thịt ra chiếc đĩa đã rửa sạch và chuẩn bị sẵn.

“A Mẫn, như dân chuyên nghiệp luôn á! Động tác nhuần nhuyễn thế này, lúc ở nhà cậu thường xuyên nấu cơm à?”, Kỳ Chấn Đông khen ngợi thật lòng.

“Học từ mẹ tôi đây, tạm được chứ nhỉ?”, Tô Mẫn nở nụ cười tự hào, tiếp tục xào nấu món tiếp theo.

Vừa cười vừa nói, Tô Mẫn nấu xong bốn món ăn và một món canh đã được chuẩn bị sẵn nguyên liệu, Kỳ Chấn Đông giúp cô bày biện ra phòng ăn. Từ Mạn Lệ ngửi được mùi thơm của thức ăn rất đúng lúc, lập tức xuất hiện trong phòng ăn, dáng vẻ như một người khác, cười khà khà ngồi ngay ngắn bên bàn cơm đợi dùng bữa.

Từ Mạn Lệ nói không sai, tài nghệ nấu nướng của Tô Mẫn thực sự rất được, vài món ăn gia đình đơn giản được kết hợp chay mặn cân bằng, màu sắc, hương thơm, mùi vị đều ổn cả, không kém gì nhà hàng lần trước mà họ dùng bữa. Dường như những món ăn này còn tươi mới hơn, đặc sắc hơn. Không biết là do yếu tố tâm lý hay mùi vị thực sự ngon miệng, Kỳ Chấn Đông thấy thèm hơn hẳn, cũng ăn nhiều hơn lúc ở nhà ăn của công ty.

Sau khi ăn xong bữa khuya coi như bữa tối, Tô Mẫn và Từ Mạn Lệ bắt đầu phân chia chăn màn mà họ mua về cho phòng của ba người để bắt tay bố trí phòng ngủ. Kỳ Chấn Đông muốn giúp nhưng không thể xen vào được, đành chủ động nhận việc rửa bát.

Chỉ có mấy chiếc bát nên rửa rất nhanh, anh thấy Tô Mẫn và Từ Mạn Lệ vẫn đang cười cười nói nói thu xếp giường chiếu. Gian phòng ngủ chính để lại cho Kỳ Chấn Đông đã được thu dọn xong, nhìn chiếc giường đôi rộng lớn và ga giường mới trải, Kỳ Chấn Đông không khỏi suy nghĩ miên man.

“A Đông, chuyển đồ đạc xong người toàn mồ hôi thôi, cậu đi tắm trước đi. Chúng tôi thu dọn xong rồi tắm xong”, giọng nói của Tô Mẫn lọt vào tai, Kỳ Chấn Đông mơ mơ màng màng đi tắm.

Khi toàn thân khoan kɧօáϊ rồi, Kỳ Chấn Đông ra phòng khách, Tô Mẫn và Từ Mạn lệ cũng đã thu dọn xong giường chiếu của mình và bước ra. Từ Mạn Lệ vã đầy mồ hôi vì trải giường gấp chăn liếc mắt nhìn mình vẫn còn mặc đồng phục lao động, nhếch miệng lầm bầm: “Anh Đông thoải mái ghê, không cần làm việc, thậm chí còn tắm xong rồi”.

“Hôm nay mọi người vất vả rồi, mau đi tắm rửa, ngày mai còn phải đi làm nữa”, Kỳ Chấn Đông không giúp được gì nên đành nở nụ cười ngượng ngùng.

“Mạn Lệ tắm trước đi, chị còn ít đồ đạc cần thu dọn”, lúc này hình tượng của Tô Mẫn cũng không khá hơn, mái tóc dài khiến cô càng thêm mỏi mệt và nhếch nhác, nói xong quay về phòng mình tiếp tục thu dọn mấy thứ lặt vặt chưa kịp thu dọn.

Từ Mạn Lệ không khách sáo, cô quay về phòng lấy quần áo mới rồi đi tắm rửa.

Kỳ Chấn Đông cực kỳ tỉnh táo, anh cũng không có gì cần thu dọn, một mình ngồi trong phòng khách, bật ti vi, vừa xem vừa pha trà để uống. Lá trà và trà cụ bên trong không gian của chiếc nhẫn rất nhiều, đồ của lão Kỳ cũng là đồ của anh, khỏi cần phải khách sáo, cứ lấy ra mà dùng thôi.

Trong ký túc xá tập thể không mua ti vi, ti vi ở nhà cũng không cao cấp thế này, xem không đã mắt. Lần đầu tiên Kỳ Chấn Đông nhìn thấy màn hình màu và to thế này, cảm thấy rất mới mẻ, bàn cầm điều khiển lên ấn một hồi lâu, gặp được CCAV5, thấy họ đang phát giải bóng đá châu Âu mới dừng. Kỳ Chấn Đông thích xem bóng đá nên hiển nhiên rất phấn khởi, một mình sung sướиɠ ngồi trong phòng khách xem ti vi, thậm chí không hề chú ý khi Từ Mạn Lệ tắm rửa xong rồi rón ra rón rén lún lét về phòng mình.

-------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play