Đám thư sinh này ngày thường cũng hay lui tới kỹ viện, có điều tiền bạc trong người không nhiều, vì thế chỉ dám đứng ngoài ngó vào, trong lòng chỉ cầu có thể dùng một vài bài thơ để đả động tâm ý các nàng, sau đó viết nên một bản tình ca tài tử và giai nhân. Cũng từng có kẻ thành công, nhưng đa số thì vẫn chỉ biết tiếp tục hy vọng và hy vọng.
Trong đầu đám người này luôn mong ước một ngày nào đó được ngã vào vòng tay các cô nương, mong ước đến nỗi trong đầu lúc nào cũng chỉ có hình bóng của các cô nương.
Chỉ có điều trăm ngàn lần họ lại không thể tưởng tượng được có ngày rơi vào hoàn cảnh như hôm nay. Bị các cô nương vây lấy, xung quanh người đi đường cùng khách nhân trong kỹ viện vừa chỉ trỏ vừa cười ha hả, một cảm giác nhục nhã chưa từng có mãnh liệt trào lên trong đầu họ.
Đúng lúc các cô nương đang hưng phấn, y phục đã cởi bỏ gần hết, đang chuẩn bị tiến tới công đoạn quan trọng nhất, Đường Huyền chợt phất tay nói:
- Như vậy đủ rồi, các cô nương mau vào phòng đi kẻo trời lạnh, bạc thì đến chỗ tú bà nhận!
Đám kỹ nữ liền ngồi dậy, bỏ mặc đám thư sinh trần truồng nằm dưới đất, chạy vào trong lĩnh bạc.
Đám thư sinh lúc này nằm bò trên đất, trên thân gần như không một mảnh vải, người xung quanh vây vào xem mỗi lúc một nhiều, tiếng chỉ trỏ sỉ vả cũng một lúc một nặng nề hơn. Họ muốn tìm quần áo mà mặc lại, nhưng không hiểu sao quần áo của họ đã gom thành một đống ở dưới chân Đường Huyền từ lúc nào.
Đám thư sinh lúc này cảm thấy nhục nhã chưa từng có, họ chỉ muốn tìm một cái hố mà nhảy xuống trốn đi.
Một lũ thư sinh không biết nên làm sao cho phải, bỏ đi thì không được vì không có quần áo mặc, mà không bỏ đi thì cũng chỉ ở đây làm trò cười cho thiên hạ.
Qua một lát, một người chợt đứng dậy bước tới trước Đường Huyền nhỏ nói:
- Công tử gia,ta… ta muốn xin lại y phục, xin công tử khai ân!
Đường Huyền cũng chẳng thèm nhìn hắn, vừa uống rượu vừa lạnh nhạt nói:
- Quần áo của các ngươi ở đó, đây cũng không phải nhà ta, các ngươi thích lấy thì cứ lấy!
Đám thư sinh nghe vậy thầm chửi một tiếng, đống quần áo kia mặc dù vứt dưới đất, nhưng đứng chắn trước chúng là một đám hán tử to cao hung dữ, đám thư sinh yếu ớt này làm sao dám xông vào lấy.
Đường Huyền mặc kệ đám thư sinh, bước tới trước Hồ đại phu nói:
- Lão Hồ,đêm qua thế nào? Có vui vẻ hay không?
Hồ đại phu ngượng ngùng nói:
- Công tử lại đùa tiểu nhân rồi!
Đường Huyền thấp giọng nói:
- Ta đùa gì ngươi? Ta là thật tâm muốn hỏi, rốt cuộc hôm quan ngươi hành sự ra sao? Nếu không trả lời đúng sự thật ta liền gọi ba cô nương kia tới hỏi, tới lúc đó nếu là Hồ phu nhân nghe được…
Hồ đại phu hoảng sợ, vội vàng nói:
- Tối hôm qua… tối hôm qua… cũng tạm được, đến hừng đông thì nghỉ…
“Nga?” Đường Huyền nghe vậy thì sửng sốt nhìn Hồ đại phu như nhìn quái vật. Sau đó hắn lập tức nói:
- Lão Hồ, bổn công tử muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi!
Hồ đại phu nghe vậy thì rùng mình, hình ảnh Đường Huyền trong đầu lão chính là một đại ác ma, đơn cử như chuyện cho kỹ nữ ra dẹp đám thư sinh vừa rồi, chắc cũng chỉ có đại ma vương như hắn mới nghĩ ra được, làm giao dịch với hắn chẳng phải chính là bán mình cho quỷ dữ sao?!
Đường Huyền thấy lão còn do dự thì hung dữ nói:
- Ta nói giao dịch là nể mặt mũi ngươi chữa bệnh cho nữ nhân của ta thôi, chứ ngươi mà không đồng ý thì… giết cho chó ăn!
… Thực ra việc này cũng là có lợi cho ngươi. Nếu đồng ý giao dịch, ta sẽ thuyết phục Hồ phu nhân cho ngươi nạp thiếp, như vậy đủ thành ý chưa?
Hồ đại phu đêm qua vừa mới nếm lại cảm giác làm đàn ông, cái cảm giác đã mấy chục năm không có, lúc này vừa nghe tới nạp thiếp liền trở nên vô cùng hưng phấn, lập tức nói:
- Công tử nói thật chứ?
Đường Huyền cười:
- Đương nhiên! Thủ đoạn của bổn công tử ngươi cũng thấy rồi, có chuyện gì mà ta không làm được? Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng một điều kiện.
Nói tới đây Đường Huyền ghé vào tai lão nói:
- Ta mặc kệ dùng phương pháp gì, trong thời gian ngắn nhất ngươi phải giúp bổn công tử khôi phục lại cái đó… Còn nữa, nếu có thể thì giúp bổn công tử chỉnh lại dung mạo luôn, tốt nhất là phải làm cho anh tuấn tiêu sái một chút, khiến mỹ nhân vừa gặp là yêu, gào thét đòi theo bổn công tử! À, còn nữa, nếu có thể thì tìm cho bổn công tử ít đan dược, tốt nhất là loại uống một viên tăng mười năm công lực, uống năm viên liền trở thành cao thủ võ lâm a…
- A…!!!
Hồ đại phu nghe thế kinh hãi, chán nản nói:
- Công tử, ta xem hay là thôi không nạp thiếp nữa thì hơn…
Đường Huyền cũng cảm thấy mình đòi hơi nhiều, cười ngượng nói:
- Ha ha, đùa tí thôi, lão Hồ ngươi cứ nói xem có thể làm được điều kiện nào?
Hồ đại phu đau khổ nói:
- Nói thật với công tử, tiểu nhân chỉ có thể làm mỗi điều kiện… một nửa!
- Nói nghe một chút!
- Tiểu nhân hành y cũng được ba mươi năm, tích góp được cũng kha khá trân dược, nếu bắt đầu luyện dược từ hôm nay, sau đó điều trị cho công tử thì khoảng nửa năm sẽ giúp công tử khôi phục bản sắc nam nhi. Nhưng cũng chỉ có thể khôi phục ở mức độ trung bình, tức là công tử phải biết điều tiết, không được quá tham luyến nữ sắc. Còn về việc sửa dung mạo tiểu nhân bất lực, nhưng có một người có thể. Người này y thuật không kém tiểu nhân, chuyên chữa trị ngoại thương. Còn về việc công tử muốn trở thành cao thủ võ lâm thì chỉ có thể dựa vào khổ luyện, thuốc bổ tuy rằng cũng góp ích đôi chút, nhưng chỉ là phần râu ria thôi!
Đường Huyền nghe vậy đại hỉ nói:
- Như vậy là đủ rồi, cứ như vậy đi, trước hết ta giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng!
Dứt lời kéo Hồ đại phu lên ngồi cùng bàn với Hồ phu nhân.