- Hừ, trẫm đang tính hay là cho các ngươi chết già, sau đó cả nước lập đại tang, rồi xây một cái miếu to, cho vạn dân mỗi ngày đều có thể phúng viếng. Chết như vậy hẳn là rất vinh quang đi!
Đường Huyền sắc mặt bất thiện, cười gằn nói. Tư Mã tể tướng cùng tam vương gia nghe vậy đã biết Đường Huyền lại đang muốn mắng chửi mình thêm một trận, vội cúi gầm đầu nói:
- Tội thần không dám! Tội thần đáng chết!
Đường Huyền cười khẩy nói:

- Tạo phản các ngươi còn làm, có gì mà không dám nữa?

- Thực ra không ngại nói thẳng với hai ngươi, trẫm thích nhất chính là có kẻ tạo phản, như vậy trẫm có thể danh chính ngôn thuận tiêu diệt các ngươi, tha hồ vét hết tài sản của các ngươi. Còn cái gì phiên vương, cái gì Liên Hoa giáo, tốt nhất là cũng tạo phản sớm một chút, dạo này đang thiếu tiền xây ngự hoa viên!
Tư Mã tể tướng cùng tam vương gia thầm nghĩ lại, hai người tổng cộng có tới hơn hai mươi vạn quân, vậy mà còn tạo phản không thành công, đã thế cấm vệ quân của Hoàng Thượng còn không mất quá một phần, như vậy đủ thấy hắn không phải nói khoác. Càng nghĩ lại cả hai càng cảm thấy xấu hổ, bèn dập đầu nói:
- Hoàng Thượng anh minh, tội thần đáng chết, chỉ xin Hoàng Thượng có thể nương nhẹ cho người nhà tội thần, cho dù bị thiên đạo vạn quả tội thần cũng cam lòng!
Hai người bây giờ sợ nhất là Đường Huyền đổi ý muốn giết cả nhà họ. Dù sao hắn cũng chưa hứa hẹn chính thức là sẽ tha chết.
Đường Huyền híp mắt nhìn hai người, sau đó cười lạnh:
- Các ngươi cũng biết đến người nhà sao? Lúc tạo phản các ngươi có nghĩ đến họ không? Còn hai mươi vạn binh sĩ và người nhà họ, các ngươi có nghĩ đến không? Hừ, muốn chết cho yên thân sao, nghĩ hay lắm! … Các ngươi chưa được chết! Các ngươi phải sống tiếp, phải trả lại món nợ mà các ngươi đã gây ra, trẫm tính sơ sơ thì tiền bồi thường cho hai mươi vạn binh sĩ, tiền bồi thường phí tổn thất tinh thần cho trẫm, tiền thuế, tiền lạm phát… tổng cộng làm tròn là một ngàn vạn lạng bạc, thiếu một xu thì bán một người trong nhà các ngươi đi trả nợ!

Hai người vừa nghe liền ngẩn ra, sau đó điều kinh hoàng phát hiện, thì ra Hoàng Thượng không ngờ lại không giết họ, việc này… Từ cổ chí kim đã có kẻ nào tạo phản mà vẫn được sống?

Nhưng họ cũng không đủ bình tĩnh để suy nghĩ xem tại sao Hoàng Thượng lại tha chết cho họ. Được trở về từ cái chết khiến họ nhất thời vô cùng kích động, sau đó vội vàng dập đầu:
- Tạ ân Hoàng Thượng! Tội thần… tội thần nhất định hối cải, quay đầu làm lại từ đầu, nguyện cả đời cúc cung tận tụy vì Hoàng Thượng, vì thiên hạ!
Đường Huyền giơ tay ra hiệu ngừng lại, nói:
- Các ngươi ít nói nhảm đi, cái trẫm cần là ngân lượng, các ngươi liệu mà chuẩn bị đủ một ngàn vạn cho sớm, bằng không thì lúc đó có muốn xin được chết cũng không có cửa đâu!
Dứt lời Đường Huyền phất tay bỏ đi.
Cùng ngày hôm đó, Tần tướng quân nhận chỉ đi phát bạc trấn an các binh sĩ.

Các binh sĩ tạo phản được miễn tội, các tướng quân cũng được tha bổng, nhưng phải giao ra toàn bộ binh quyền, chờ ngày phân phối lại. Sau đó quân đội hai bên Tư Mã tể tướng và Tam vương gia được hợp lại làm một, toàn bộ giao cho Tần lão tướng quân quản lý.
Trên triều đình Ô thái sư đã chuẩn bị sắp xếp lại các chức quan, người của phe Tam vương gia và Tư Mã tể tướng đa phần bị loại bớt ra, thay vào đó là các phạm nhân trong ngục đã được Đường Huyền ân xá.

Đợt sóng gió đầu tiên dưới triều đại của Đường Huyền coi như kết thúc.

Mấy ngày trôi qua, Đường Huyền nhàn nhã đi rất nhiều. Cả ngày hết ăn lại ngủ. Hôm nay hắn mới nhớ ra phải đến ngự hoa viên thăm tiểu di muội. Hắn không biết hiện tại Tần Diễm Diễm chính là đang cầm kiếm đứng đợi hắn sẵn ở đó.

“Hôn quân, có gan thì cứ tới đây, lần này bổn cô nương nhất định không mềm lòng nữa!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play