Đường Huyền ngừng cười, nghiêm nghị nói:
- Lão Dư, nếu ngươi đã nói vậy thì trẫm cũng không quanh co nữa. Hiện tại trẫm có việc cần ngươi giúp, ngươi có nguyện ý giúp trẫm không?
Dư lão thái giám vội cúi đầu nói:
- Chỉ cần là yêu cầu của Hoàng Thượng lão nô muôn chết không từ!
- Trẫm cũng chẳng cần ngươi chết làm gì, chỉ là hiện tại muốn mượn chút tiền của ngươi để dùng, ngươi cũng đừng nói không có, tiền trẫm mượn cũng sẽ trả lại cho ngươi gấp bội, tới lúc đại sự hoàn thành thì ngươi cũng không thiếu chỗ tốt đâu.
Lão thái giám biết việc mình ăn hối lội bấy lâu nay đã lộ, đành cắn răng nói:
- Hoàng Thượng yên tâm, mọi chuyện lão nô đều nghe theo ngài!

- Được, vậy trước hết trẫm cần một trăm vạn!
“Một trăm vạn lượng? Cần nhiều bạc như vậy làm gì?” Lão thái giám nghe xong không khỏi chùn lòng.
- Ta cũng không cần ngươi phải bỏ toàn bộ tiền túi ra. Chỉ cần không phạm tới dân chúng thì bất kể thủ đoạn nào, cho dù là cắt xén chi phí trong cung, chèn ép vòi vĩnh nhận hối lộ của các quan lại .v..v cũng không vấn đề gì.
Lão thái giám chưa bao giờ nghe qua mệnh lệnh như vậy, bất quá Hoàng Thượng hôm nay có vẻ không giống lúc trước, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhưng mấy việc tham ô thì chính là sở trường của hắn rồi, đã thế còn được tham ô một cách quang minh chính đại, đừng nói một trăm vạn cho dù ngàn vạn lão cũng moi ra được, tội gì không làm.
Sau đó Đường Huyền lại bảo lão thái giám dẫn đi qua khu vực cấm vệ quân một chút. Hiện tại phải nhanh chóng kiểm soát được đám cấm vệ quân này, nếu không hoàng đế như hắn bị hành thích cũng chẳng ai tới hộ giá.
...
Đường Huyền lẳng lặng tiến vào nhà ăn của cấm vệ quân. Từ ngoài cửa đã nghe tiếng đổ vỡ cùng tiếng quát tháo:
- Đây là thứ gì vậy, cho heo ăn còn được! Các huynh đệ lão tử ngày ngày đều phải liều mạng bảo vệ nơi này, chẳng lẽ cứ phải ăn những thứ thế này?
- To gan, phản hết rồi, lập tức nhặt chỗ đồ ăn này lên ăn sạch, bằng không đừng trách chúng ta ác!
Người vừa lên tiếng sau là một thái giám, cái giọng eo éo đó thì không nhầm đi đâu được.
Tên lính cấm vệ lại mắng lại:
- Cái thứ nửa đực nửa cái như ngươi thì giả bộ ngưu bức cái gì?

Tên thái giám như giẫm phải đinh, lập tức the thé thét lên:
- Bọn vũ phu các ngươi, xem ta thu thập các ngươi thế nào!

Chát chát chát!
Âm thanh nghe như tiếng roi vụt.
- Khốn kiếp, ngươi dám!
Phanh một tiếng, xem ra lão thái giám đã bị đánh trả, sau đó liền nghe tiếng hô vang của đám cấm quân.
Đường Huyền im lặng bước vào. Đám cấm quân vừa thấy hắn liền ngây ra, sau đó vội quỳ xuống hành lễ, đồng thời trong lòng cũng có chút sợ hãi. Tên thái giám vừa rồi chức vụ không cao nhưng cũng có thể coi như cấp trên quản lý cấm vệ quân, việc đánh thượng cấp hoàn toàn có thể khép vào tử tội.
Đường Huyền cười lạnh hỏi:
- Vừa rồi có chuyện gì?
Thực ra hắn cũng đoán được chín phần chuyện vừa rồi, bất quá vẫn phải giả bộ một chút.
Một thái giám trung niên vội bước lên mếu máo nói:
- Bẩm Hoàng Thượng, đám cấm vệ quân này không coi phép tắc ra gì, dám đánh cả nô tài, ngài phải làm chủ cho nô tài a!
Đường Huyền liếc qua đám cấm quân, người nào người nấy đều cúi đầu rất thấp. Vừa rồi họ dám hung hăng chẳng qua là máu lên não nhất thời, hiện tại Hoàng Thượng đứng ở đây, chỉ một câu là đủ cho bọn chúng mất đầu.
Đường Huyền không nói gì, bước tới bàn ăn. Nhìn qua một chút, đột nhiên hắn lấy chân đạp tung cái bàn ra, đồ ăn rơi vãi hết xuống đất.
- Cấm vệ quân của trẫm mà hàng ngày phải ăn mấy thứ rác rưởi này ư?!

Choáng nha, tên hôn quân kia thế nào mà lại nói ra được một câu tiếng người như vậy? Tên thái giám nghe xong mà đờ cả người, nếu là ngày thường thì hôn quân sớm đã kéo lũ cấm quân ra ỗi thằng một đao rồi.
Đường Huyền cũng không quan tâm biểu cảm của chúng, chỉ vào tên thái giám lạnh nhạt nói:
- Ngươi! Liếm sạch đống đồ ăn này, liếm không hết thì giờ này ngày mai chó sẽ liếm đầu ngươi!
Dứt lời liền tiến tới đám cấm quân.
- Đều đứng lên cả đi, không cần sợ hãi. Từ hôm nay trở đi đồ ăn của cấm vệ quân phải làm cho giống đồ ăn của các thái giám, phải là đồ ăn hạng nhất.

Dư lão thái giám vội vàng vâng dạ.
Đường Huyền lại cười nói với đám cấm quân:
- Hôm qua các ngươi hộ giá có công, trẫm thưởng thêm mỗi người mười lượng.
Các cấm quân đều kinh hỉnh lạy tạ, vốn tưởng sẽ bị trừng phạt, không ngờ lại được thưởng, đồ ăn của thái giám so với đồ ăn của cấm quân ngày thường đúng là khác nhau một trời một vực.
Nhìn đám người này Đường Huyền lại nhớ hồi hắn đi bộ đội ở kiếp trước, ai nha, thật là cảm khái! ...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play